Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 165: Hầu tước đen đủi (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:06:10
Từ Kiến Quân bĩu môi nói: "Học cái thứ của tên điên kia làm gì, cẩn thận các cậu cũng trở thành kẻ tâm thần hết đấy."
Cuối cùng, khi tất cả mọi người đều thuộc lòng khẩu quyết, Học Hai Chiêu giơ tờ giấy đầy chữ lên vung vẩy: "Đội trưởng thực sự không muốn xem thử sao?"
Từ Kiến Quân vươn tay khỏi xe, vội vàng giật lấy mảnh giấy rồi nói: "Tôi sẽ kiểm tra giúp các cậu xem có vấn đề gì không, tôi làm chuyện này cũng là vì tốt cho các cậu cả thôi, mọi người đừng suy nghĩ nhiều."
Quần chúng ăn dưa: "..."
Khi Tiêu Trần trở về biệt thự nhỏ, Tiêu Mạn Ngữ và Vương Đa Đa đã không còn ở trong sân nữa, có lẽ đã đi ngủ rồi.
Tiêu Trần nằm trên ghế, lặng lẽ nhìn lên trời, cả đêm không nói một lời.
Khi tia nắng đầu tiên chiếu vào mặt Tiêu Trần, hắn đột nhiên bật dậy khỏi ghế.
Nhìn mặt trời mọc, khuôn mặt Tiêu Trần dần trở nên nghiêm túc.
Hôm nay, mặt trời trong mắt người thường có thể vẫn như cũ, nhưng trong mắt Tiêu Trần, trên đường chân trời đã xuất hiện một sự thay đổi đáng kinh ngạc.
Một dải ánh sáng vàng lớn hình thành nơi đường chân trời, không ngừng bắn ra xung quanh.
"Trả lại khí vận cho trời đất, lúc này ai đã ngã xuống vậy?"
"Tiểu Trần ăn cơm thôi." Mãi đến khi mẹ gọi hắn vào ăn cơm, Tiêu Trần mới thu lại tầm mắt từ phía chân trời.
Trả lại khí vận cho trời đất, hơn nữa lại có màu vàng, khí vận màu vàng khổng lồ như vậy, chắc chắn chỉ xuất hiện khi một vị Đại Năng qua đời.
Tiêu Trần quyết định cần phải tăng nhanh tốc độ nâng cao thực lực của bản thân, tình hình trái đất bây giờ đã càng lúc càng khó đoán trước.
Trên bàn cơm, Tiêu Trần suýt chút nữa phì cười ra tiếng khi trông thấy vẻ ngoài của ba mình.
Đầu tóc Tiêu Chính Dương bù xù, tinh thần uể oải, hai vành mắt thâm quầng nghiêm trọng, vừa nhìn đã biết tối qua không ngủ ngon. Hơn nữa trên mặt còn có mấy vết máu, dùng mông nghĩ cũng biết chuyện gì đã xảy ra, đây chắc chắn là do mẹ hắn cào để lại.
Tiêu Chính Dương đứng bên cạnh bàn ăn, nhìn vợ mình với vẻ mặt ngượng ngùng, lấy lòng nói: "Vợ ơi, em xem để anh ăn cơm trước đã được không?"
Ông ấy thật sự đói bụng, hầu như đồ ăn tối qua đều nằm trong bụng Tiêu Trần, chính mình căn bản chẳng ăn được bao nhiêu.
Hơn nửa bởi vì hắn mách lẻo nên đêm qua Tiêu Chính Dương cả đêm không được ngủ ngon giấc.
Nghe thấy ông ấy nói, mẹ Tiêu Trần tức giận đập mạnh bát lên bàn mắng: "Ăn cơm, ông còn mặt mũi mà ăn nữa à, ông đọc xong giấy cam đoan cho bà đây thì mới được ăn."
Khuôn mặt Tiêu Chính Dương bất giác co giật vài cái khi nghe nhắc tới ba chữ giấy cam đoan này.
Tiêu Trần bật cười kỳ quái một tiếng, liếc nhìn ba mình, bởi vì ăn cơm mà tâm trạng tồi tệ lập tức trở nên vui vẻ.
"Ba, đừng ngượng ngùng nữa, để chúng con với mẹ thưởng thức một chút tài văn chương của ba nào." Hắn nháy mắt rồi lên tiếng với Tiêu Chính Dương.
Ông ấy nhìn thấy dáng vẻ thằng con đang bỏ đá xuống giếng, thật sự chỉ ước bước tới đạp cho con hàng này hai nhát.
"Thằng khốn, mày cứ chờ đấy cho tao." Tiêu Chính Dương làm khẩu hình đầy hung dữ, cực kỳ không tình nguyện lấy mấy tờ giấy từ trong túi ra.
"Mẹ, ba mắng con là thằng khốn kìa." Tiêu Trần không sợ thiên hạ chưa đủ loạn, nhìn thấy khẩu hình của ba mình, lập tức mách lẻo.
Mẹ hắn bỗng trừng mắt, 'cạch' một tiếng vứt cái muỗng đang múc cháo vào trong nồi, trực tiếp đi tới nhéo lỗ tai của Tiêu Chính Dương.
"Ông lão già khốn khiếp này, lừa tiền của trẻ con nên giỏi rồi phải không? '
"Đau! Đau! Đau! Anh sai rồi, anh sai rồi... Đừng véo, còn véo nữa sẽ hỏng mất đấy."
Một phút sau, ông ấy xoa lỗ tai rồi cầm lấy giấy cam đoan.
Tiêu Trần nhìn mấy tờ giấy viết chữ chằng chịt, thật sự không nhịn được cười, có lẽ chỗ này phải so được với bản kiểm điểm năm nghìn chữ ấy nhỉ!
Nhìn ba người Tiêu Trần đang ăn sáng ngon lành, Tiêu Chính Dương không khỏi bắt đầu suy ngẫm địa vị trong nhà của mình.
"Đọc."
Một tiếng hét này của mẹ Tiêu Trần, khiến ông ấy sợ tới mức cả người run rẩy.
"Thưa vợ kính yêu: Đây là lần đầu tiên anh viết giấy cam đoan, anh bảo đảm đây cũng là lần cuối cùng anh viết giấy này! Đây là một bản kiểm điểm vô cùng sâu sắc, anh cảm thấy hổ thẹn trước lỗi lầm mà mình đã phạm phải lần này..."
Tiêu Chính Dương vừa đọc vừa liếc nhìn đồ ăn sáng trên bàn đang ít đi một cách nhanh chóng, trái tim như nhỏ máu.
Con hàng Tiêu Trần này như đang cố ý chọc tức ông ấy, đổ cháo vào miệng hết bát này đến bát khác.
Tiêu Chính Dương mới đọc giấy cam đoan được một nửa thì cả nồi cháo đã hết hơn phân nửa.
Ông ấy nôn nóng tăng tốc độ đọc, vừa đọc vừa nhìn cháo trong nồi.
Tiêu Trần cũng cười xấu xa tăng nhanh tốc húp cháo.
Cuối cùng hai ba con như đang chạy đua với nhau, không ai chịu nhường ai.

Bình Luận

0 Thảo luận