Máu tươi phun ra, Tiêu Trần khống chế cơ bắp của mình không ngừng đè ép, cố gắng bịt kín vết thương.
Nhưng Tiêu Trần phát hiện vết thương do mũi tên dài ghim vào rõ ràng không thể nào khép lại, máu tươi không thể ngăn được không ngừng tuôn ra.
Đúng lúc này, thiên địa lại tối sầm lại, phía trên bầu trời chỉ còn lại mũi tên dài tinh quang khủng bố kia.
"Mụ nội nó chứ."
Tiêu Trần che ngực, máu tươi theo khe hở không ngừng chảy ra, sắc mặt Tiêu Trần dần dần trở nên tái nhợt, đây là dấu hiệu của việc mất máu quá nhiều.
Nhìn mũi tên dài tinh quang kia, Tiêu Trần cắn răng, buông tay đang che miệng vết thương ra, hai tay hung hăng đẩy tấm khiên huyết sắc.
Tấm khiên huyết sắc giống như một sao băng đỏ như máu, hung mãnh lao thẳng vào con vượn khổng lồ.
"Tự tìm cái chết." Lão Vượn khổng lồ cười lạnh, buông ra một chút đường cong dây cung đang kéo.
"Ầm!"
Mũi tên tinh quang sáng chói cắt ngang qua bầu trời, lúc này, cánh tay của lão Vượn khổng lồ cũng ầm ầm nổ tung.
Mũi tên dài tinh quang với cái đuôi chói mắt bắn thẳng vào tấm khiên huyết sắc của Tiêu Trần.
Khi hai bên sắp va chạm vào nhau, Tiêu Trần đột nhiên cảm thấy thân thể mình chợt nhẹ bẫng, giống như có ai đó bế lên vậy.
Tiêu Trần chỉ cảm thấy một luồng khí tức mát lạnh xâm nhập vào trong cơ thể, đau đớn trong lồng ngực đột nhiên biến mất.
Một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được gợn lên trong lòng Tiêu Trần.
Cảm giác này giống như sự ỷ lại của đứa con với mẹ vậy, là máu mủ tình thâm thân tình.
"Ầm!"
Chỉ bị trì hoãn một lúc, mũi tên dài tinh quang đã bắn trúng tấm khiên huyết sắc.
Uy lực của lần va chạm này còn kinh khủng hơn lần trước.
Sóng khí kinh người, cuồng bạo cuồn cuộn lan ra.
Những ngọn núi bên dưới lúc này cũng bị ảnh hưởng, một số trong số chúng trực tiếp bị đập vỡ.
Mũi tên tinh quang chớp động, xuyên thủng lớp phòng ngự của tấm khiên huyết sắc, bắn thẳng vào tim Tiêu Trần.
Nhìn mũi tên, Tiêu Trần suýt chút nữa đã khóc không ra nước mắt, vị "đại thần" nào lại đến góp vui vậy trời.
Ngay khi mũi tên sắp bắn trúng ngực Tiêu Trần, một bàn tay trắng nõn nhỏ yếu đột nhiên duỗi ra.
Bàn tay này khẽ kẹp lấy mũi tên dài với uy lực dường như không thể ngăn cản.
Sau đó, với một lực nhẹ nhàng, mũi tên dài tinh quang đã hóa thành những điểm sáng nhỏ, tan biến giữa thiên địa.
Trong nháy mắt, bàn tay trắng nõn nhỏ yếu này đã bình định hết tất cả mọi thứ.
Vầng sáng tiêu tán, cảnh tượng trên bầu trời khiến mọi người há hốc mồm.
Một người phụ nữ mặc váy đen dài nhẹ nhàng ôm Tiêu Trần vào lòng.
Dáng người mảnh mai, làn da trắng bệch đến đáng sợ tương phản rõ rệt với chiếc váy đen dài của nàng.
Khuôn mặt của người phụ nữ cực kỳ hoàn mỹ, gần như phù hợp với tất cả những tưởng tượng của một người đàn ông đối với phụ nữ.
Trên khuôn mặt hoàn hảo tuyệt vời ấy có một đôi mắt bạc, con ngươi màu bạc mang theo một sức quyến rũ khó hiểu.
Cảnh tượng này xuất hiện trong trận chiến thực sự rất đột ngột.
Khoảnh khắc tiếp theo, người phụ nữ ôm Tiêu Trần đột nhiên biến mất, khi xuất hiện trở lại, cô ta đã ở trên đầu con vượn khổng lồ.
Lão Vượn khổng lồ vẫn còn đang sững sờ thì đã bị người phụ nữ mảnh mai này giẫm lên đỉnh đầu, nó chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh khổng lồ không thể cưỡng lại, đè xuống đỉnh đầu.
"Grào!"
Con vượn khổng lồ điên cuồng gào thét, huy động lực lượng toàn thân để chống lại sức mạnh cường đại này.
"Tại sao mày lại bắt nạt con tao." Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ miệng người phụ nữ.
"Rầm!"
Khoảnh khắc tiếp theo, thân hình to lớn của con vượn khổng lồ ầm ầm nện xuống mặt đất.
"Răng rắc, răng rắc."
Tiếng xương cốt vỡ vụn chói tai truyền vào trong tai mọi người.
"Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng."
Con vượn khổng lồ bị nện xuống đất không ngừng mở miệng van xin tha thứ.
Dường như người phụ nữ không nghe thấy, cũng không nói gì, chỉ đứng trên đầu con vượn khổng lồ.
Đầu của con vượn khổng lồ bị đè chặt vào đất từng chút một, tiếng van xin tha thứ không vang lên nữa, sau này cũng sẽ không bao giờ vang lên nữa.
"Chết rồi hả?"
Tất cả mọi người kinh hãi nhìn người phụ nữ, từ đầu đến cuối, cô ta còn chưa ra tay.
Có vẻ như chỉ bằng vũ lực, đã tươi sống đè chết con vượn khổng lồ.
Đây chính là đại năng nửa bước Thần Vô Chỉ Cảnh, thú tu vô địch trong những kẻ cùng cảnh giới.
Lão Vượn này cho dù ở toàn bộ Bất Chu giới thì cũng là đại nhân vật có thể đứng đầu, nhưng hiện tại rõ ràng đã bị đè chết tươi.
Nhìn dung mạo vô song của người phụ nữ, trong lòng ai cũng cảm thấy ớn lạnh.
Tiêu Trần ngơ ngác, quay đầu lại nhìn cô ta, hỏi: "Mỹ nữ, cô là ai vậy?"
Người phụ nữ nhìn Tiêu Trần, đôi mắt màu bạc tràn đầy vẻ cưng chiều.
"Chụt."
Cô ta hôn lên khuôn mặt đáng yêu của Tiêu Trần: "Con là con của ta."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận