Tiêu Trần lúc này đã ngừng lại, bóng người chợt lóe đi tới bên cạnh Bàn Cổ Tà Tướng.
"Chuẩn bị sẵn sàng, phía trước có đại thế giới." Tiêu Trần căn dặn một tiếng, nhìn về phía sau.
Bàn Cổ Tà Tướng gật đầu, ngay cả là hắn ta cũng có tâm trạng khẩn trương, dù sao việc cướp đoạt khí vận của đại thế giới chỉ sợ chưa từng có ai làm hết.
"Những tên kia xử lý như thế nào?" Bàn Cổ Tà Tướng chép miệng với xung quanh Tiêu Trần.
Mười ngày trước, Tiêu Trần đã bị người theo dõi, nguyên nhân không có khác biệt.
Hai mươi viên ngôi sao có thuộc tính là một khoản tài phú không cách nào đoán được, bình thường có thể tình cờ gặp một viên đã là tổ tiên đốt cao hương, hiện tại bỗng chốc xuất hiện hai mươi viên, ai có thể không động tâm.
Tu sĩ có thể tại trong hư không lăn lộn, ai cũng là cáo già.
Bọn họ biết nhân vật có thể kéo di chuyển nhiều ngôi sao như vậy, không phải là người hiền lành gì, nên họ không dễ dàng mạo hiểm.
Bọn họ đã sớm để người trở về báo tin cho gia tộc môn phái, chỉ còn chờ phái người đến đây, sau đó cùng nhau liên thủ, phân chia khoản này tiền của phi nghĩa.
"Một đám cháu trai, không cần để ý." Tiêu Trần trợn trắng mắt, dẫn theo Bàn Cổ Tà Tướng biến mất tại chỗ.
Thiên Hoàng đại thế giới, một thế giới Tổ phượng hoàng đã từng sống, cái tên Thiên Hoàng đại thế giới cũng đến theo đó.
Tinh không vô biên vô hạn, mặc dù là Tiêu Trần cũng chưa từng tới thế giới này.
Tiêu Trần và Bàn Cổ Tà Tướng xuất hiện ở trên một ngọn núi cao vút trong mây.
Tiêu Trần nhắm mắt lại, thần thức cực lớn đến vô biên thả ra, bắt đầu tra xét mỗi một cái góc của thế giới này.
"Tới đúng chỗ rồi, thế giới này một mảnh điềm lành, xem ra có thụy thú tổ tông cấp bậc tồn tại, khí vận có thể là rất tốt." Một lúc lâu Tiêu Trần mở mắt, thoả mãn gật đầu.
Bàn Cổ Tà Tướng lại không vui, làm ý chí tinh thần, hắn ta có thể đủ cảm nhận được sự khủng bố của nhân vật đó, chỉ sợ người ta động đầu ngón tay út thôi mình cũng đã không kia.
Tiêu Trần suy nghĩ một chút, "Chúng ta vẫn là tiên lễ hậu binh."
Tiêu Trần giơ tay lên, thiên địa đột nhiên mờ tối xuống, toàn bộ bầu trời trong nháy mắt hiện đầy đao khí xám rất nhỏ.
"Ngài thật đúng là có lễ phép." Bàn Cổ Tà Tướng cảm nhận được đao khí kinh khủng này, nhịn không được mở miệng trào phúng một câu.
"Ông hiểu cái cây búa." Tiêu Trần tức giận lẩm bẩm nói thầm một câu.
Lúc này một bóng người toàn thân bốc cháy, hiện thân ở trên chín tầng trời, mặc dù là bị ngọn lửa bao phủ, cũng có thể thấy được dáng vẻ là lướt, rất là mê người.
Bóng người hỏa diễm dường như có hơi sợ, nhìn hai bóng người trên đỉnh núi, không ngừng gãi đầu.
Ý thức Tiêu Trần đã phát hiện bóng người khổng lồ trên chín tầng trời, cười phất tay.
"Đó là một kẻ ngu sao, hiện thân dễ dàng như vậy?" Bàn Cổ Tà Tướng cũng phát hiện bóng dáng, có chút ngỡ ngàng phỉ nhổ một câu.
Ý chí tinh thần, có thể hình tượng hóa, bóng người cũng có thể tản đi ẩn vào giữa thiên địa, chỉ cần ngôi sao bất diệt, ý chí tinh thần vĩnh viễn tồn tại.
Đây là chỗ dựa lớn nhất cho ý chí tinh thần, thế nhưng bây giờ ý chí của Phượng Hoàng đại thế giới này, ở trong tình huống không làm rõ ràng, lại có thể trực tiếp hiện thân, đây không phải người ngu là cái gì?
Cảm nhận được Tiêu Trần đang vẫy tay với mình, bóng người hỏa diễm kia do dự một lúc lâu, mới hướng xuống.
Bóng người hỏa diễm rơi ở trên đỉnh núi, đứng đối diện với hai người Tiêu Trần.
Bóng người hỏa diễm có chút lắp bắp nói: "Chào... chào cậu, có thể có thể rút đao khí hay không, tôi sợ hù đến những người bình thường kia."
Giọng bóng người hỏa diễm rất nhỏ, nói xong lại cúi đầu, dường như có hơi sợ.
Tiêu Trần nhìn Bàn Cổ Tà Tướng, hai người đều có chút ngỡ ngàng, ý chí tinh thần dịu dàng như vậy bọn họ đều là gặp lần đầu.
"Thật ngại quá!" Tiêu Trần cười, phất tay triệt hồi đao khí, bầu trời hồi phục thanh minh.
Nhìn Tiêu Trần dường như rất dễ nói chuyện, bóng người hỏa diễm thở phào nhẹ nhõm, nói cũng không lắp bắp, "Tôi tên Nguyệt Hoàng, có thể nói cho tôi biết các cậu có chuyện gì không, nếu như không phải yêu cầu quá đáng, tôi đều có thể thỏa mãn các cậu."
Giọng bóng dáng hỏa diễm rất nhỏ rất dịu dàng như trước, khiến người ta nghe rất thoải mái.
Chỉ là cô nương này không chỉ tự giới thiệu, còn nói ra lời nói này, đoán chừng là kẻ ngu chắc luôn.
Tiêu Trần có chút ngượng ngùng, nhìn Bàn Cổ Tà Tướng, chép miệng ý bảo người này mở miệng.
Bàn Cổ Tà Tướng buông tay một cái, "Đừng nhìn tôi, chuyện đều là cậu làm, tôi chỉ là cái rắm."
Tiêu Trần nhịn xuống xúc động quất người này, ôm quyền, "Cô nương, có một yêu cầu rất quá đáng, thế nhưng tôi không thể không nói."
Nguyệt Hoàng nhẹ nhàng gật đầu nhỏ giọng nói: "Chỉ cần cậu không làm tổn thương người thường của thế giới này, yêu cầu gì tôi đều có thể bằng lòng giúp cậu."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận