Thái độ của Phượng Hà vẫn không thay đổi chút nào, cô vẫn coi Tiêu Trần như một đứa em trai nhỏ.
Tiêu Trần vui vẻ gật đầu, mở miệng nói: "Cô nhìn Nhan Tử Ninh đi, một tí ngực cũng không có. Nếu sau này thật sự có con chẳng lẽ sẽ bị đói à."
Phượng Hà cười lắc đầu, nhóc con này vẫn như vậy, mở miệng là cái gì cũng phun ra được.
"Hà tỷ tìm tôi có chuyện gì sao?" Tiêu Trần hỏi.
Phượng Hà gật đầu, hỏi: "Nhóc con, nơi cậu muốn bọn tôi đến, được không?"
Tiêu Trần mỉm cười, biết Phượng Hà đang lo lắng về điều gì.
"Yên tâm đi, Địa Cầu bây giờ chỉ là một tiểu thế giới, người dân ở đó cũng không có mối uy hiếp nào, các cô sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào đâu, các cô đến đó sẽ biết thôi."
Nhận được xác nhận từ miệng Tiêu Trần, trong lòng Phượng Hà nhẹ nhõm hơn hẳn.
Phượng Hà có chút xấu hổ nói: "Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên hỏi như vậy, nhưng chủ nhân thật sự khổ lắm rồi, không thể chịu thêm mưa gió gì nữa."
Tiêu Trần gật đầu: "Đó là bản chất của con người, không sao cả."
Tiêu Trần đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đưa cây quạt lấy từ Bạch Thường cho Phượng Hà.
"Nhóc con, muốn làm gì?" Phượng Hà có chút khó hiểu cầm cây quạt.
"Trước tiên cô thả bọn họ ra ngoài đi đã." Tiêu Trần không có tu vi, không thể dùng cây quạt này, chỉ có thể để cho Phượng Hà làm thay.
Phượng Hà gật đầu, rót linh khí vào cây quạt.
Bạch Thường đã chết, mối liên hệ với cây quạt này cũng bị cắt đứt.
Bây giờ cây quạt này cũng là một vật vô chủ, nên việc Phượng Hà có thể sử dụng nó cũng không có gì lạ.
Một làn sương mù hồng bay ra, sau đó là đám nữ tử quyến rũ hiện ra trong màn sương.
"Yah, xấu hổ." Lưu Tô Minh Nguyệt đang ngồi trên đầu Tiêu Trần gặm trái cây, che mắt Tiêu Trần: "Không được nhìn."
Bàn tay của Lưu Tô Minh Nguyệt quá nhỏ chẳng thể che được bao nhiêu, Tiêu Trần nhìn với vẻ thích thú bằng nửa con mắt, suýt chút nữa chảy nước miếng.
Đám nữ tử trong làn sương mù đó cũng cảm nhận được sự liên hệ của Bạch Thường và cây quạt biến mất.
Các cô nghĩ rằng cây quạt đã đổi chủ, trong lòng dấy lên một niềm hy vọng, các cô cung kính đứng thành một hàng, lẳng lặng nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần lau nước miếng, vẻ mặt như Trư Bát Giới: "Tốt, coi như không tệ."
Vẻ mặt tất cả nữ tử đều tuyệt vọng, trông như vừa thoát khỏi miệng hổ lại chui vào hang sói.
Tiêu Trần đếm, phát hiện ra vậy mà lại có đến mười ba nữ tử, hơn nữa thực lực của đám nữ tử này khi còn sống không hề kém, thậm chí có một số người trong số họ là Thần Vô Chỉ Cảnh.
Hồn phách mạnh mẽ như thế mà cây quạt này cũng có thể dung nạp được, xem ra cây quạt này có lai lịch khá lớn.
Thế nhưng Tiêu Trần không có hứng thú với cây quạt.
Tiêu Trần nhìn nữ tử, hỏi: "Các cô có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?"
Khi đám nữ tử nghe thấy điều này, tất cả họ đều không ngừng run lên vì sợ hãi.
Mấy lời này nghe kiểu gì cũng giống như muốn đưa mình lên đường vậy.
Tuy bây giờ bộ dạng của các cô chỉ còn lại hồn phách, hơn nữa còn trở thành đồ chơi của người khác, nhưng dù sao vẫn không tan thành mây khói.
Ai mà không muốn sống, dù chỉ trong loại trạng thái này.
"Nhóc con, các cô ấy đều là người đáng thương, nếu có thể, cậu có thể đem các cô ấy theo bên cạnh, đừng khiến các cô ấy tan thành mây khói." Phượng Hà cũng là một nữ nhân, có sự đồng tình vô hạn với đám nữ tử này.
Có vẻ như Phượng Hà cũng nghĩ Tiêu Trần muốn khiến đám nữ tử này biến mất.
"Công tử, cầu ngài giơ cao đánh khẽ." Các nữ tử đều quỳ xuống.
"Trông tôi con mẹ nó giống một tên ác ôn giết người không chớp mắt lắm à? Được rồi, tất cả đứng dậy đi." Tiêu Trần bất đắc dĩ lắc đầu.
Đám nữ tử không dậy nổi, chỉ quỳ xuống không nhúc nhích.
Tiêu Trần lắc đầu: "Đã như thì tôi sẽ coi như các cô không tâm nguyện gì đấy."
Đám nữ tử nghe thấy thế, tất cả đều bật khóc, nghĩ rằng Tiêu Trần muốn siêu độ các cô.
"Đừng mẹ nó lầm bà lầm bầm nữa, có phiền hay không trời?" Mười mấy nữ tử cùng khóc, Tiêu Trần nghe thấy da đầu run lên.
Nghe Tiêu Trần mắng, đám nữ tử càng khóc dữ dội hơn.
"Ai con mẹ nó khóc tiếp thì khỏi đi đầu thai." Tiêu Trần che lỗ tai rống lên.
"Đầu thai?" Đám nữ tử lập tức ngừng khóc.
Ngay cả Phượng Hà ở bên cạnh cũng nghe mà như lọt vào trong sương mù, cho dù là người tu hành, nhưng không ai tin trên đời này có thuyết pháp luân hồi đầu thai.
Người đã chết thì coi như chết luôn, xong hết mọi chuyện.
Tiêu Trần cũng không thể giải thích rõ ràng điều này cho các cô.
Bởi vì luân hồi chuyển thế là một thứ chỉ có duy nhất ở Địa Cầu.
Ngay cả Địa Phủ ở Địa Cầu cũng độc lập bên ngoài Minh Bộ.
Tiêu Trần chỉ có thể suy đoán bởi vì Địa Cầu là thân thể còn xót lại của Bàn Cổ, nên mới có rất nhiều thứ không thể tưởng tượng nổi như thế.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận