Đoản đao của Tiêu Trần chĩa thẳng vào nữ tử, con bọ cạp nhỏ màu tím cũng theo chuyển động của Tiêu Trần rít xì xì về phía nữ tử.
Một cỗ sát khí mãnh liệt trào ra, mây gió trong thiên địa lại nổi lên.
Nhưng Tiêu Trần đang cau mày thật chặt, bởi vì yêu cầu của Nhất Đao Khoái Sát quá cao.
Mặc dù Nhất Đao Khoái Sát chỉ cần dẫn động thiên địa cộng hưởng là được.
Thế nhưng loại thôn phệ tinh không, đại khí phách giết hết chúng sinh này chỉ có kẻ như Tiêu Trần ma tính, người quanh năm lăn lộn trong đống người chết mới có thể có được.
Tiêu Trần tự mình sử dụng nó, luôn cảm thấy thiếu thiếu một thứ gì đó, chỉ có hình thức mà không có tinh thần.
Cảm nhận được mây gió trong thiên địa biến hóa kỳ lạ, nữ tử vốn đã sợ càng sợ hơn.
Nhưng sau đó, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, nàng nhận ra sơ hở trong chiêu thức của Tiêu Trần.
Trông có vẻ khủng bố, nhưng lực sát thương này không thể tạo thành tổn tương gì cho bản thân.
"Có vẻ ngươi cũng không quen thuộc với chiêu thức này lắm nhỉ."
Nhìn thấy Tiêu Trần chỉ là không trâu bắt chó đi cày, giọng điệu của nữ tử cũng trở nên thoải mái hơn, thậm chí còn có chút chế giễu.
Mặt heo của Hắc Phong sợ đến trắng bệch: "Trần ca, có được hay không vậy? Không thì chúng ta trốn đi, không mất mặt đâu."
"Mất mặt, rất mẹ nó mất mặt."
Tiêu Trần tức đến mức mũi phun khí, con heo chết tiệt bao nhiêu năm không gặp này, vậy mà một chút tiến bộ cũng chẳng có, tình cảnh này còn có thể chạy thoát à?
Nữ tử che miệng cười duyên nói: "Thực sự là một thằng nhãi dũng cảm."
Nói xong cái đuôi phía sau nữ tử điên cuồng múa may.
Trên mỗi chiếc đuôi, có một quả cầu lửa xanh lam khổng lồ, cực kỳ kinh người.
Đêm đen, dưới ánh sáng của ngọn lửa xanh lam, lộ ra như mộng như ảo, vô cùng đẹp đẽ.
Chín quả cầu lửa xanh lam khổng lồ, giống như nữ tử, đẹp đến chết người.
Tiêu Trần cố gắng tăng lên khí thế của mình, hy vọng có thể hòa hợp với thiên địa, lấy thế đè người.
Nhưng đại khí phách kia của Tiêu Trần ma tính không phải là thứ có thể có được trong một sớm một chiều.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Trần nghẹn đến đỏ bừng, như thể đã bị táo bón lâu ngày.
Nhưng Tiêu Trần có cố gắng thế nào đi chăng nữa vẫn không thể dẫn ra được thứ đó, phát động khí thế dẫn dắt to lớn của Nhất Đao Khoái Sát.
"Ngươi biết không? Kỳ thực, ta không nỡ giết ngươi đâu."
Nữ tử nhẹ nhàng lắc đầu, nói điều này rất nghiêm túc.
Mặc dù nữ tử nói như vậy, nhưng giây sau toàn bộ không gian lại chấn động kịch liệt.
"Nhưng chủ ta đã có lệnh, ngươi phải chết."
Vừa mới nói xong, chín quả cầu lửa xanh lam khổng lồ mãnh liệt đánh về phía Tiêu Trần.
Ngọn lửa xanh lam chói mắt bùng cháy dữ dội.
Hỏa diễm phong bạo bao phủ mấy chục dặm bầu trời đêm, vô cùng đẹp đẽ tráng lệ.
"Tiên Huyết chiến giáp."
Từng giọt máu chảy ra từ các lỗ chân lông trên cơ thể Tiêu Trần, Tiêu Trần ngay lập tức bị bao phủ bởi máu.
Một bộ áo giáp huyết sắc với tạo hình vô cùng khí phách xuất hiện từ trong lớp máu đó, bao phủ chặt lấy Tiêu Trần.
Tiêu Trần cầm đoản đao, nặng nề vung xuống nữ tử với vẻ mặt nghiêm nghị.
Tuy không thể dùng trọn vẹn Nhất Đao Khoái Sát, nhưng hiện tại đâu có quyền lựa chọn nữa?
Hư ảnh đoản đao cực lớn va chạm với hỏa diễm phong bạo.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Tiêu Trần, Nhất Đao Khoái Sát gà mờ của hắn lập tức bị tiêu diệt.
Nhìn ngọn lửa xanh lam vô biên ngập trời, ba hồn bảy vía của Tiêu Trần chấn động kịch liệt.
Một cái bóng hư ảo không ngừng giãy dụa trên người Tiêu Trần, tựa như sắp rời khỏi thân thể.
Tiêu Trần cắn răng, vào lúc ngọn lửa xanh lam thôn phệ hắn, hắn dùng toàn bộ sức lực, ném Hắc Phong trong ngực ra ngoài.
Một ánh sáng vàng lấp lánh chui vào chân trời.
"Chạy mau, nếu có chuyện gì xảy ra với ta, hãy cố gắng truyền tin cho ma tính và thần tính."
Thần hồn ổn định của Hắc Phong tỉnh táo lại, nhưng bên tai lại truyền đến lời nói như là "Di ngôn" của Tiêu Trần.
"Trần... Trần... Trần ca."
Hắc Phong nhìn ngọn lửa xanh lam rợp trời, cố gắng dụi dụi mắt, như không thể tin vào mắt mình.
"Oa~"
Hắc Phong òa khóc như cô vợ nhỏ bị bỏ rơi.
Sau đó Hắc Phong không chút suy nghĩ, bay về phía ngọn lửa xanh lam.
Gã dường như không nghĩ rằng, tự mình đi đến cũng chỉ là nạp thêm một cái mạng mà thôi.
...
Ngọn lửa xanh lam chiếu sáng cả một hải vực rộng lớn, sóng ánh sáng lăn tăn trên mặt biển, đẹp đến nao lòng.
"Trần ca, huhuhu." Hắc Phong khóc và lao về phía ngọn lửa.
"Không ngờ tình cảm của các người lại tốt như vậy." Một giọng nói chế giễu vang lên.
Thân thể thon dài xinh đẹp của nữ tử từ từ bước ra khỏi ngọn lửa, giống như một con phượng hoàng tắm trong lửa.
"Heo gia liều mạng với ngươi."
Một ảo ảnh heo rừng cực lớn phun ra từ trên cơ thể Hắc Phong vọt thẳng tới nữ tử.
"Muốn chết dễ dàng lắm!"
Nữ tử nhẹ nhàng vuốt tóc trước trán, phong tình vạn chủng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận