"Nghỉ ngơi trong thời gian một nén nhang, chúng ta phải đến đại long thành trước lúc trời tối, nếu không... Sợ rằng biết xảy ra ngoài ý muốn."
Chương Long nhìn đội ngũ phía sau, ra lệnh cho hán tử.
Thần tình hán tử căng thẳng, nhỏ giọng nói: "Tướng quân, thật sự có thứ gì đó xâm nhập vào trong đội ngũ sao?"
Chương Long gật đầu, đưa vài lá bùa cho hán tử: "Nói cho nhóm Chu Vân, không được để lộ ra, không biết đồ chơi này núp ở chỗ nào."
Hán tử bất động thanh sắc ôm lá bùa vào trong lòng, phóng người lên ngựa.
"Nghỉ ngơi trong thời gian một nén nhang, mau giải quyết hết cứt đái các thứ đi!"
Hán tử trở lại phía cuối đội ngũ như gió.
Đội ngũ đang tiến lên đã ngừng lại.
Nhưng vào lúc này, trên bầu trời lại rơi xuống một người.
Một tiểu tử cực kỳ tuấn tú cứ như vậy rơi xuống phía trước đội ngũ mang theo một đống bụi mù, chính là tên bệnh thần kinh Tiêu Trần này.
"A đại ca ca, đại tỷ tỷ, cho uống miếng nước đi, một người tốt thì cả đời bình an, các ngươi sẽ sống đến chết."
Chương Long và một đám hán tử lập tức khẩn trương.
Thế đạo này, ngay cả một con muỗi cũng có thể là ma vật, huống chi là một tiểu tử đột nhiên từ trên trời rớt xuống.
"Cậu không sao chứ?" Hạ Nhi chạy đi tới đỡ Tiêu Trần.
"Mau quay lại, Hạ Nhi." Chương Long gấp đến đầu đầy mồ hôi, nha đầu kia chỗ nào cũng tốt, chỉ là không rành thế sự nên quá mức thiện lương.
Không đáng giá ở mạt thế này.
"Oa, tiểu tỷ tỷ tôi đã đói bụng, tôi khát nước."
Tiêu Trần nước mắt lưng tròng, dáng vẻ giả vờ đáng thương.
Vẻ ngoài của Tiêu Trần thật sự quá đẹp, Hạ Nhi nhìn đôi mắt Tiêu Trần thâm thúy như hư không, thế mà lại đỏ mặt lên.
"Cậu, cậu chờ một chút, tôi sẽ đi lấy cho cậu."
Khuôn mặt bé nhỏ của Hạ Nhi đỏ bừng chạy về đội ngũ.
Kết quả là bị Chương Long chụp lại.
"Cậu là ai, tại sao muốn ngăn cản con đường của chúng tôi?"
Trong tay Chương Long xuất hiện một cây thiết thương lớn, cảnh giác nhìn Tiêu Trần.
Muốn nói thiếu niên này không cố ý rơi ở chỗ này, đánh chết Chương Long hắn ta cũng không tin.
"Sư phụ, hắn thật đáng thương, cho hắn chút đồ ăn đi." Hạ Nhi không đành lòng nhìn Tiêu Trần.
"Hạ Nhi, con còn nhỏ, không biết thế đạo gian nan, lòng người hiểm ác đáng sợ, nói không chừng tiểu tử này là do sơn tinh quỷ mị biến ra."
Một giọng nữ âm dương quái khí vang lên, một nữ tử dáng dấp hơi diễm lệ, uốn éo thân hình như rắn nước đi tới.
Chương Long nhíu mày, hơi cúi thấp đầu thi lễ nói: "Công chúa điện hạ?"
Nữ tử này tên là Triệu Tuyết Linh, là một công chúa ở nước nhỏ của Chương Long trước đây.
Thời điểm tai nạn phủ xuống, Chương Long bọn họ vừa lúc tình cờ gặp Triệu Tuyết Linh, cũng thuận tiện mang nàng ta theo.
Nhưng những người của hoàng thất luôn có khuyết điểm dạng như vậy, công chúa cũng thật làm người ta ghét.
Nhưng chung quy không phải là chuyện lớn gì, nhớ kỹ ân tình của tiên hoàng nên Chương Long chiếu cố cô công chúa này cũng xem là tốt.
Sau khi Triệu Tuyết Linh đến gần, thấy tướng mạo của Tiêu Trần thì sửng sốt, sau đó che miệng nở nụ cười.
"Dáng vẻ tiểu tử này lại tuấn tú, Chương tướng quân, cậu đi tìm hiểu một chút, nếu như hắn không có vấn đề gì thì để hắn làm gã sai vặt cho tôi."
"Sợ rằng chuyện này không thích hợp." Chương Long khẽ lắc đầu.
"Không rõ nguồn gốc của hắn, hiện tại chuyện quan trọng nhất của chúng ta là đạt được mục đích, không thể gây thêm rắc rối."
"Gã sai vặt?" Tiêu Trần nhìn Triệu Tuyết Linh, nở nụ cười kỳ quái.
Tiêu Trần đột nhiên xoay người bò dậy, ngay khi mọi người còn chưa kịp phản ứng.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang tận mây xanh.
Tiêu Trần đột nhiên chạy đến bên cạnh Triệu Tuyết Linh, giơ chân lên, đạp nhanh một cái vào mặt của nàng ta.
Triệu Tuyết Linh là công chúa nhu nhược, bị Tiêu Trần đạp cho lộn mèo trên mặt đất.
"Dáng vẻ tuấn tú đúng không?"
"Rầm!"
Tiêu Trần giẫm một cước trên mặt của Triệu Tuyết Linh.
"Gã sai vặt đúng không?"
"Bốp!"
Lại là một cước.
"Hu" Triệu Tuyết Linh bị đạp tại chỗ mà mờ mịt, thậm chí quên cả đau đớn.
Sau một lúc bị chậm mới lớn tiếng kêu khóc, khóc kêu thảm thiết, kêu đến thương tâm.
Tiêu Trần đột nhiên đả thương người dữ dội, dọa Chương Long bọn họ giật mình.
Hạ Nhi càng trực tiếp bị dọa đến bịt cái miệng nhỏ nhắn lại.
"Cuồng đồ lớn mật, buông công chúa ra." Chương Long quát lớn lên, trường thương quét ngang mà đến mang theo từng trận cuồng phong.
"Ai u, còn là một công chúa, ha ha."
Tiêu Trần vui tươi hớn hở, lại đạp một cước xuống.
"Bệnh công chúa đúng không?"
"Bộp!"
Tiêu Trần đạp đến vui vẻ quên trời đất, đối mặt với thiết thương quét ngang mà đến lại cứ như không phát hiện ra.
"Cẩn cẩn thận." Hạ Nhi sợ đến che mắt.
Trong nháy mắt thiết thương quét đến đầu Tiêu Trần, con mắt Tiêu Trần nghiêng sang.
Đột nhiên hắn đưa tay phải ra, nhẹ nhàng búng một cái trên trường thương, cực kỳ nhanh đến độ mang theo vô số tàn ảnh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận