"Như nhau, như nhau." Công tử cười nhìn căn phòng lớn phía trước.
"Đúng rồi công tử, ngài phát hiện ra cái gì?" Tiểu đồng tò mò hỏi.
"Một thanh đao."
"Một thanh đao?" Tiểu đồng hơi nghi hoặc gãi đầu.
Công tử cười híp mắt gật đầu: "Ừ, một thanh đao, hoặc có lẽ là một thanh đao do lão tổ nhà họ u Dương chúng ta chế tạo."
Mặt tiểu đồng chế giễu: "Công tử, ngài hù ai đó? Lại còn là thanh đao lão tổ chế, toàn bộ mọi người trong hư không đều biết, tổ huấn của nhà họ u Dương chúng ta."
"Đó chính là không cho dùng đao."
"Bộp." Công tử đập nhẹ quạt giấy lên đầu tiểu đồng: "Nói chuyện với công tử nhà cậu kiểu gì thế?"
Tiểu đồng bất mãn bắt đầu lầm bầm: "Còn công tử nữa, một dân mù đường, lại thích đến gần tiên tử người ta, còn thích uống rượu hoa, quanh năm suốt tháng không năm sáu, sao lão gia lại sinh một đứa con trai như ngài vậy chứ?"
"Tiểu Trư, cậu đang nói thầm cái gì đó?"
"Tôi nói công tử đẹp trai nhất, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở."
"Ừm, nhỏ con dễ dạy."
Công tử gật đầu thoả mãn, dẫn tiểu đồng chậm rãi rời đi.
"Căng thẳng như vậy làm gì?" Ngồi ở trong căn phòng được trang hoàng sang trọng, Tiêu Trần có chút bất mãn lẩm bẩm.
Phượng Hà còn chưa mở miệng, Trương Đại Pháo đã mở miệng trước.
"Công tử, ngài có thể cảnh giác chút không, thanh đao kia của ngài dù là luyện khí sư như ta cũng không nhìn ra cấp bậc."
"Hơn nữa công tử ngài không có chân nguyên, người khác xem ngài hoàn toàn là một người bình thường, tùy tiện lấy ra như thế, không phải gọi người khác qua đây đoạt bảo sao!"
Phượng Hà cũng gật đầu theo: "Hiện tại hiệu buôn Vạn Vĩnh nhiều người nhiều mắt, trên lý thuyết không ai dám gây chuyện ở nơi này. Thế nhưng không sợ tặc tới trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn."
Tiêu Trần biết bọn họ có lòng tốt, bất đắc dĩ gật đầu, tiếp theo lại nhắc tới chuyện của Liên Thương Sinh.
Về phần Canh Kim Thiên Cung có thể giải phong hay không, Phượng Hà cũng không rõ ràng lắm.
"Như vậy đi, để lão bản tiến cử cho cậu, đi Thiên Cung gặp cung chủ, có lẽ sẽ có thu hoạch gì đó."
Tiêu Trần suy nghĩ một chút, còn có thời gian mấy ngày, đi một chuyến cũng tốt, ngộ nhỡ có thể giải phong thật thì rất tốt.
"Cũng được, vậy ngày mai đi thôi, ngày hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe."
Phượng Hà đi rồi, Tiêu Trần một cước đá Trương Đại Pháo ra ngoài.
"Công tử, công tử, chúng ta ở cùng chỗ đi, căn phòng kia của ngài lớn như vậy, ở đủ cả."
Mặc dù Trương Đại Pháo biết Tiêu Trần đợi ở chỗ này thì chắc chắn an toàn, nhưng vẫn có chút không yên lòng, muốn ở bên cạnh Tiêu Trần.
Nghe Trương Đại Pháo quỳ khóc trước cửa, Tiêu Trần mở cửa, một cước tống hắn ta ra ngoài.
"Cút, lão tử là một đại cô nương đàng hoàng, ở chung với một lão gia nhà anh là sao."
Trương Đại Pháo: "Ặc..."
Sáng sớm hôm sau, Phượng Hà mang bữa sáng tới, nhân tiện còn mang đến một bộ quần áo.
Tiêu Trần ăn sáng, nhìn cái váy của nữ tử lộng lẫy kia, đầu đầy vẻ đen tối.
"Cái váy này là sao vậy?"
Phượng Hà vui vẻ phủi váy: "Chờ lát nữa lão bản dẫn chúng ta đi Thiên Cung, đi gặp cung chủ lễ tiết tối thiểu vẫn phải có, cậu xem y phục của cậu đi, mặc lên người, nam không ra nam nữ không ra nữ, chẳng ra gì."
Tiêu Trần trợn trắng mắt, đúng là lắm chuyện.
Mà Lưu Tô Minh Nguyệt bên cạnh điên cuồng bỏ đồ ăn vào trong miệng, vừa nhìn thấy Tiêu Trần, trong ánh mắt tràn đầy những ngôi sao nhỏ.
Thấy Lưu Tô Minh Nguyệt như vậy, Tiêu Trần thật muốn cho tiểu vương bát đản này một phát, ngày hôm qua ngủ trong ngực mình cả đêm, con mẹ nó nhéo cả đêm.
Ăn cơm xong, cầm bộ váy lộng lẫy kia, Tiêu Trần thực sự rất muốn chết trong lòng, "Có thể đổi không?"
Phượng Hà lại có vẻ mặt chờ mong, đẩy Tiêu Trần: "Đi thay đi, dáng dấp đẹp như vậy, không mặc quần áo xinh đẹp, thật sự rất đáng tiếc. Hơn nữa chúng ta đi nhờ người hỗ trợ, nên trông phải ổn áp chút."
Tiêu Trần không lay chuyển được thật sự không còn cách nào, chỉ có thể đi vô phòng thay quần áo.
Trương Đại Pháo, Phượng Hà, còn có Nhan Tử Ninh chạy tới, vẻ mặt mong đợi nhìn cửa thang.
Rất nhanh, Tiêu Trần đã đi ra.
Trương Đại Pháo không tự chủ được nuốt nước miếng một cái.
Ngay cả hai cô gái Phượng Hà và Nhan Tử Ninh cũng có vẻ mặt kinh diễm và hâm mộ.
Kỳ hình dã, phiên nhược kinh hồng, vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng, phảng phất như khinh vân chi tế nguyệt, phiêu phiêu như lưu phong chi hồi tuyết.
Từ xa nhìn lại, tựa như ánh ban mai của mặt trời; vội vã lướt qua, sáng như hoa sen ra sóng xanh.
Thật sự ứng với câu nói kia, người dựa vào ăn mặc, Phật dựa vào kim trang.
Lúc trước Tiêu Trần mặc nam trang, ngoại trừ tướng mạo tuyệt mỹ ra thì không nhìn ra được cái khác.
Hiện tại thay nữ trang, vẻ đẹp của riêng nàng hoàn toàn phóng thích ra ngoài, cộng thêm bĩ khí từ trong xương của Tiêu Trần, càng tăng thêm một kiểu phong tình khác.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận