Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 928: Náo nhiệt

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:31
Chẳng qua Tử Linh Lung thì khác.
Hình như Tử Linh Lung chính là con cưng của trời sinh thì phải. Không chỉ có thiên phú luyện khí không ai sánh bằng mà ngay cả Đại Bạo diễm, một đứa tính tình nóng nảy cũng tỏ ra thân thiện với cô ta một cách lạ thường với.
Nó không những không đốt cháy mà còn để Tử Linh Lung tuỳ ý sử dụng ngọn lửa của mình. Thậm chí, con mẹ nó, còn cho phép Tử Linh Lung tiến vào bên trong nó để bế quan.
Người so với người thật khiến người ta tức chết mà. Cùng là luyện khí sư như nhau cả, tại sao chênh lệch lại lớn như vậy chứ.
Trong lúc mọi người đang chờ mong, hư không vốn được Đại Bảo diễm chiếu sáng lại đột nhiên tối sầm xuống.
"Phô trương dữ vậy trời." vài tiếng cười khẩy vang lên.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy con rùa đen tản ra sắc vàng óng ánh, to như một mảnh đại lục xuất bên cạnh Đại Bạo diễm.
"Lạc Tinh Quy của Ngũ Binh vương triều." Có người thận trọng nói.
"Lại là bọn họ, đám chó hoang này chưa chịu từ bỏ ý định à?"
"Anh bạn, nhỏ nhỏ cái giọng đi. Nếu bị bọn họ nghe thấy thì không quả ngon gì để ăn đâu."
"Hừ, chắc ông đây sợ bọn họ?"
Tiếng bàn tán dần nhỏ đi.
Ở nơi gần Đại Bạo diễm nhất, có vài gian nhà tranh đơn sơ nằm lơ lửng trên không trung.
Một hán tử mặt đen cường tráng như tháp sắt bước ra từ gian nhà tranh.
Hán tử mặt đen nhìn thấy con rùa cực lớn lại loè loẹt kia kia thì hai đầu lông mày lập tức nhíu chặt lại với nhau.
"Đám cháu rùa này sao lại đến nữa rồi? Lần trước không phải là đã từ chối bọn họ rồi à?"
Hán tử mặt đen quơ quơ tay, trên tay hắn ta lập tức xuất hiện một cái rìu bự như ván cửa.
"Thiết Ngưu, nếu anh dám đi gây sự, đến khi tiểu thư xuất quan tôi sẽ đi tố cáo ngay
Một tiểu nha hoàn khoảng mười ba mười bốn tuổi, cực kỳ đáng yêu chạy ra từ một gian nhà tranh khác.
Hán tử mặt đen vác cây rìu lớn, cười mỉa nói: "Thanh Thanh, tôi chỉ là muốn rèn luyện thân thể một tí thôi mà, cô thấy tôi giống kẻ hay đi gây sự lắm à?"
Hán tử mặt đen nói xong còn múa múa rìu đến uy thế hừng hực.
Tiểu nha hoàn phồng má, tức giận nói: "Vậy chuyện lần trước anh đánh gãy tay chân người ta thì sao?"
"Thanh Thanh, cô đừng nói lung tung nhé. Lần trước bọn tôi tỷ thí công bằng đấy chứ!" Hán tử mặt đen càng nói càng thấy chột dạ.
"Tỷ thí công bằng? Thế sao lúc anh ấn người ta xuống đánh, tôi lại nghe thấy tiếng người ta la hét nhận thua vậy ta?" Tiểu nha hoàn nhướng mày không tin.
"Hơ hơ, có chuyện đấy à?"
Hán tử mặt đen ngượng ngùng cười mấy tiếng, vác theo cây rìu lớn của mình lắc lư quay trở về gian nhà tranh kia.
Tiểu nha hoàn nhìn ô quy kim sắc cực lớn gần đó, khuôn mặt đáng yêu lộ ra vẻ vô cùng chán ghét.
"Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, suốt ngày ngồi trên lưng rùa. Thiết Ngưu nói mấy người là cháu rùa, chả sai tí nào."
Lúc này, ba người từ trên ô quy kim sắc đã nhẹ nhàng đáp xuống.
Cầm đầu là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, mặc trường bào trắng đang nở nụ cười nhàn nhạt trên môi. Cho dù về ngoại hình hay khí chất thì đều chẳng có gì để soi mói.
Hai người còn lại có lẽ là tùy tùng của thanh niên này, cung kính đi theo bên cạnh.
"Thanh Thanh cô nương." Thanh niên mỉm cười chào hỏi tiểu nha hoàn.
Tiểu nha hoàn trừng mắt, bất mãn nói: "Lưu Tây Lĩnh, anh lại đến đây làm gì? Tiểu thư nhà tôi sẽ không đi đâu, anh đừng có đánh chủ ý lên tiểu thư của tôi nữa, hừ!"
Lưu Tây Lĩnh hơi xấu hổ, cười cười.
Ở trong hoàng triều đã lâu, hình như gã cảm thấy rất khó ứng phó với cách ăn nói thẳng toẹt này.
Trong tay Lưu Tây Lĩnh xuất hiện một chiếc hộp nhỏ màu vàng, gã đưa nó đến trước mặt tiểu nha hoàn.
"Đây là đặc sản của Ngũ Binh vương triều chúng tôi. Nó tên là Lưu Hà đan, có thể vĩnh viễn lưu giữ tuổi thanh xuân. Hy vọng Thanh Thanh cô nương sẽ không từ chối."
Tiểu nha hoàn quay đầu đi: "Tôi không nhận đâu. Tiểu thư đã nói rồi, ta không được nhận đồ của người khác."
Tiểu nha hoàn ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng khóe mắt vẫn không ngừng liếc chiếc hộp trong tay Lưu Tây Lĩnh.
Lưu Tây Lĩnh cảm thấy hơi buồn cười, vừa định tiến lên nhét cái hộp nhét vào tay tiểu nha hoàn thì lúc này chợt có một giọng nói kiêu ngạo vang lên.
"Tứ hoàng tử, đã lâu không gặp. Từ lúc chia tay đến giờ không gặp vấn đề gì chứ, haha!"
Người này nhấn rất mạnh vào mấy chữ 'không gặp vấn đề gì chứ'
Sau đó, một thiếu niên với khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.
Thiếu niên vuốt vuốt cái quạt xếp trên tay, nhìn Lưu Tây Lĩnh bằng ánh mắt rất chi là quái gở.
"y dô, có trò hay để xem rồi." Tiếng xì xào bàn tán ở đằng xa không ngừng truyền đến.
"Kia là ai thế, tại sao tôi chưa gặp bao giờ nhỉ? Vị lão ca nào biết, nói nghe cái coi."
"Tôi biết, tôi biết."
"Đây là ai thế? Dám khiêu chiến với Ngũ Binh vương triều như vậy?"
"Thiếu chủ Thiên Địa môn đấy. Hai vị nhị thế tổ này ở chung một chỗ thì chắc chắn không có chuyện gì tốt đâu."
"Ngươi đến từ Hạo Nhiên đại thế giới hả?"
"Tôi thấy thần sắc, tướng mạo khá ổn đấy!"
"Tôi nhổ vào, thứ không biết xấu hổ."

Bình Luận

0 Thảo luận