Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1069: Không ai muốn chết

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
"Rầm!"
Tôn Khởi cắm trường kiếm vào trong đất, yêu khí màu đỏ cuồng bạo cứ như không cần tiền, điên cuồng trào xuống dưới đất theo trường kiếm đỏ thắm.
Toàn bộ Đại Long Thành đều bắt đầu rung động kịch liệt.
Bề mặt bị sức mạnh cuồng bạo hất bay, đại địa rạn nứt, xuất hiện khe rãnh ngang dọc.
Khe rãnh to lớn chặn đường chạy trốn của mọi người, tất cả mọi người tuyệt vọng nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt.
"Đánh hắn, A Sửu."
Thấy một màn này, Lưu Tô Minh Nguyệt tức giận đến giậm chân nhỏ.
Thật vất vả mới có một lần phân ưu với Đại Đế ca ca, làm sao có thể để bị phá hư chứ?
Vô số dây leo quất về phía Tôn Khởi, dây leo mang theo tiếng gió gào thét trong không khí.
Khóe miệng Tôn Khởi lại gợi lên nụ cười cổ quái.
Bỗng nhiên hắn ta rút trường kiếm ra khỏi mặt đất, chớp mắt kiếm khí mang theo yêu khí tung hoành ra.
"Rầm! Rầm! Rầm!"
Dây leo và kiếm khí đụng vào nhau, phát ra âm thanh dữ dội to lớn.
Thừa dịp A Sửu quấy rầy Tôn Khởi, tay nhỏ của Lưu Tô Minh Nguyệt vươn vào trong túi bách bảo, lục tung một hồi.
Ba hạt giống màu đen được Lưu Tô Minh Nguyệt lục ra.
"Đi thôi!"
Lúc này Lưu Tô Minh Nguyệt giống như một vị chúa cứu thế, trong tay uy phong lẫm lẫm cầm hạt giống ném vào một khe lớn phía xa xa.
Ánh huỳnh quang màu xanh biếc lập tức hiện ra.
Một màn giống như chuyện kỳ tích đã xảy ra, ba hạt giống điên cuồng sinh sôi.
Dây leo cường tráng quấn quýt lấy nhau, bắc ngang qua cái khe lớn hình thành từng cây cầu thực vật.
"Chạy mau." Lưu Tô Minh Nguyệt giơ quả đấm nhỏ, hung hăng vung về phía mọi người.
Mọi người nhìn thấy cây cầu màu xanh to lớn, nhất thời lệ rơi đầy mặt.
Mọi người chạy tới cây cầu màu xanh cứ như nơi đây là địa ngục vậy.
"Rầm!"
Một tiếng nổ mạnh mẽ kịch liệt vang lên, thân thể to lớn của A Sửu, bị đánh lui về sau không ít.
Suýt chút nữa trực tiếp đụng sập ngôi miếu phía sau.
Lưu Tô Minh Nguyệt cũng bị đẩy cho người ngã ngựa đổ dưới sóng xung kích.
Bóng hình nho nhỏ rơi trên mặt đất văng ra thật xa.
Lưu Tô Minh Nguyệt hầm hừ tức giận bò dậy, khắp người bùn đất.
Trên đôi chân nhỏ bé không mang giày đầy vết trầy da đỏ bừng.
Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn mình đôi chân bé nhỏ của mình, sửng sốt một chút, đột nhiên ngồi dưới đất che chân mình lại rồi khóc lớn lên.
"Hu hu." tiếng khóc to rõ vang tận mây xanh.
Từ khi ra đời tới nay, cho tới bây giờ Lưu Tô Minh Nguyệt cũng chưa từng bị đánh, càng đừng nói là bị thương.
A Sửu thấy Lưu Tô Minh Nguyệt bị thương, đột nhiên như phát điên, thân thể cao lớn uốn éo nóng nảy.
Thân thể to lớn lại bay lên trời hướng thẳng đến Tôn Khởi.
Xem dáng như vậy có vẻ muốn trực tiếp đè Tôn Khởi thành bánh thịt.
Nhưng mà sự cường hãn của Tôn Khởi vượt xa khỏi tưởng tượng của A Sửu.
Cơ thể khổng lồ của nó trực tiếp bị hai tay Tôn Khởi nâng lên vững vàng.
"Hô."
Tôn Khởi trực tiếp ném A Sửu thân thể to lớn về phía Lưu Tô Minh Nguyệt.
Bóng ma to lớn bao phủ xuống, Lưu Tô Minh Nguyệt ngẩng đầu, sợ đến khóc cũng không dám khóc.
"Rầm!"
Từng sợi dây leo như cốt thép ầm ầm cắm vào trong đất.
Dây leo cứng mà có lực cứng rắn giữ cơ thể khổng lồ của A Sửu ở giữa không trung.
Lưu Tô lau nước mắt, "A Sửu mi thật là lợi hại nha!"
Nghe thấy Lưu Tô Minh Nguyệt khích lệ, A Sửu vui vẻ xoay người.
Được sơn thần đại nhân khích lệ là chuyện vinh dự bực nào.
Nhưng vui quá hóa buồn, Tôn Khởi cũng không rảnh nhìn bọn họ nói chuyện tào lao.
"Rầm!"
Tôn Khởi đạp mạnh dưới chân, cả người đột nhiên bay lên trời.
Tiếp theo một tia hồng quang hạ xuống cực nhanh từ trên bầu trời.
Bóng dáng Tôn Khởi nho nhỏ mang theo sức mạnh khổng lồ ầm ầm đập vào đóa hoa của A Sửu.
"Răng rắc, răng rắc."
Sức mạnh kinh khủng làm cho dây leo chống đỡ thân thể A Sửu gãy ầm ầm.
Thân thể to lớn của A Sửu trực tiếp ngã xuống đất.
Đây nếu là đập xuống thật, sợ rằng Lưu Tô Minh Nguyệt sẽ bị đập thành bánh nhân thịt.
Đối mặt với bóng ma vĩ đại nhanh chóng bao phủ xuống, Lưu Tô Minh Nguyệt nhát gan sợ phiền phức trực tiếp bị dọa đến hai chân nhũn ra.
Vào thời khắc này một bóng người đột nhiên vọt ra từ bên cạnh, lại là Hạ Nhi.
Nàng ôm lấy Lưu Tô Minh Nguyệt, muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng thân thể A Sửu quá lớn, phạm vi bảo phủ thực sự quá rộng, căn bản bằng tốc độ của Hạ Nhi đã không kịp rời khỏi đó.
Nhìn A Sửu rơi xuống cực nhanh, Hạ Nhi sợ đến mặt không còn chút máu.
Nàng ôm Lưu Tô Minh Nguyệt vào trong ngực, cả người co lại thật chặt.
Cô nương hiền lành này, mặc dù vào thời khắc này cũng vẫn suy nghĩ cho người khác.
Mặc dù là bởi vì Tiêu Trần nhờ cậy như uy hiếp vậy, nhưng người có thể làm đến bước này lại chẳng có mấy người.
Hạ Nhi cắn răng thật chặt, áp lực tử vong làm cho đầu óc nàng vô cùng hỗn loạn.

Bình Luận

0 Thảo luận