Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 684: Thần điện thanh đồng

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
"Đưa tôi ra ngoài." Tiêu Trần giãy dụa đứng lên.
Huyết Thần lắc đầu thật mạnh, nhưng không thể không làm theo ý của Tiêu Trần.
Đây có lẽ là chuyện bất đắc dĩ nhất trên thế giới.
Người mình thích nhất đang chịu thống khổ, nhưng mình lại không thể làm gì.
Từng ánh hồng quang chớp tắt ở trên người Tiêu Trần, Huyết Thần cắn răng, nhìn Tiêu Trần.
"Cô đừng nghĩ sẽ đi ra ngoài." Tiêu Trần biết tính tình của con bé kia, mình biến thành bộ dạng này, cô ấy nhất định sẽ bất chấp hậu quả chạy ra khỏi Huyết Ngục.
Huyết Thần nắm bàn tay biến dị của Tiêu Trần, đặt trên mặt mình khẽ vuốt, trong ánh mắt tràn đầy sự quyết tuyệt.
"Cô phải tin tưởng tôi, đừng khiến tôi phải phiền lòng thêm."
Tiêu Trần thở hổn hển mấy hơi, tiếp tục nói: "Đánh thức nhân tính và ma tính mới có thể giải quyết vấn đề, đừng khiến tôi phải lo lắng."
Huyết Thần lau sạch nước mắt, ngồi xổm trên mặt đất, không ngừng nức nở.
"Ừm." Huyết Thần khẽ gật đầu.
Tiêu Trần thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần con bé kia gật đầu, vậy thì không cần lo lắng nữa.
Thời gian dần qua, bóng dáng Tiêu Trần biến mất.
"Lúc nào Đại Đế trở về gặp tôi."
Huyết Thần vừa khóc vừa nói.
"Rất nhanh thôi."
Tiêu Trần cười, đã lâu rồi không đi lừa người khác, mong rằng lời nói dối lần này sẽ hiệu nghiệm đi.
Trở lại trong hư không, ý thức của Tiêu Trần đã rất mơ hồ, cảm giác đói bụng đã lan tràn vào đại não.
Tiêu Trần cố gắng há miệng thật rộng như muốn đi cắn thứ gì đó.
Thế nhưng chỉ cần vừa dùng sức, sức mạnh Huyết Thần khâu miệng sẽ nổi lên hồng quang, áp chế Tiêu Trần.
Tiêu Trần ngồi xếp bằng, tận lực khiến mình bình tĩnh lại.
Đột nhiên hư không bắt đầu rung động, xa xa trong hư không xuất hiện một khe nứt vô biên.
Khe nứt chậm rãi mở rộng, một tòa cung điện thanh đồng rộng rãi khó tưởng tượng được lộ ra một bộ phận.
Mắt Tiêu Trần bỗng nhiên trợn to, loại cung điện thanh đồng này, Tiêu Trần đã từng gặp trong hư không.
Mười chữ sáng chế thế giới trong miệng Trùng Tử chính là lấy được từ trong điện thanh đồng này.
Thần điện thanh đồng tản ra kim quang nhàn nhạt, kim quang chậm rãi hạ xuống, trải thành một con đường kim quang, vẫn luôn kéo dài đến trước mặt Tiêu Trần.
Một cô gái đi ra từ trong cung điện.
Xinh đẹp như hoa đào mùa xuân tháng ba, thanh nhã như hoa cúc tháng chín mùa thu.
Cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc áo trắng, hai mắt trong vắt có thần, mắt ngọc mày ngài, lúm đồng tiền như ẩn như hiện nơi bầu má, đúng là xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa trong mắt mơ hồ có màu xanh nước biển.
Đây là một cô gái đẹp vô cùng, trên dưới toàn thân, không chỗ nào không thích hợp, đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cô gái chân thành tới gần Tiêu Trần, trên mặt mang nụ cười thản nhiên.
Tiêu Trần lạnh lùng nhìn cô gái, giờ này khắc này, cảm giác đói khát điên cuồng nộ thế mà lại ngừng lại.
Tiêu Trần có thể rõ ràng cảm giác được sự đề phòng của ý đói khát kia.
Cô gái đi tới trước người Tiêu Trần, mắt to xinh đẹp quan sát cả người Tiêu Trần.
Giọng nói dễ nghe như suối róc rách vang lên: "Theo tôi tiến vào điện Anh Linh, có thể bảo vệ cho cậu không chết."
Cô gái vươn tay ngọc thon thon, mong đợi nhìn Tiêu Trần.
Giờ này khắc này mà có loại chuyện tốt như thế, hình như Tiêu Trần không có lí do gì để từ chối.
Thế nhưng thái độ của Tiêu Trần khác thường, hai tay chỉ vào cô gái.
Tuy rằng miệng bị khâu lại không thể nói chuyện, nhưng mà có thể truyền âm, một giọng nói giận dữ vang lên trong lòng cô gái: "Cút!"
Cô gái kinh ngạc nhìn Tiêu Trần hỏi: "Vì sao?"
"Sống hay chết, bản đế tự mình phụ trách, há có thể để thứ phế vật như cô khống chế." Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Trần đâm thẳng vào đáy lòng cô gái.
Một vệt đao khí ngập trời quét ngang trước người.
Cô gái lùi từng bước, cuối cùng cũng rời khỏi phạm vi công kích của đao khí.
"Cậu thực sự không suy nghĩ thêm nữa sao?" Vẻ mặt cô gái không vui hỏi.
"Từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể tránh thoát khỏi sự ăn mòn của Bạo Thực."
Tiêu Trần căn bản không nhiều lời với cô gái, đao khí trảm xuống.
Cô gái biến sắc, không hiểu hắn đã bị trọng thương như thế nhưng vì sao còn có thể thi triển đao khí kinh khủng như vậy.
"Mong cậu sẽ không hối hận." Cô gái thất vọng lắc đầu, bóng người biến mất trong hư không, trở về Thần điện thanh đồng.
Cánh cổng của Thần điện thanh đồng chậm rãi đóng lại.
Sau cửa, một ông lão đang đứng, nhìn qua vô cùng hiền lành.
Cô gái khẽ lắc đầu nói: "Hắn không chịu tiến vào điện Anh Linh."
Ông lão bất đắc dĩ cười: "Có lẽ là thời cơ chưa tới đi!"
Cô gái nhìn ông lão nghi ngờ nói: "Tinh chủ, vì sao ngài phải chấp nhất với vị Đại Đế này thế? Mặc dù chiến lực của hắn trước kia hay sau này đều coi như không có ai bằng, thế nhưng chỉ một mình hắn cũng không thể thay đổi được nhiều."
Ông lão cười ha ha: "Cô chớ quên, trong thân thể của hắn còn có hai người khác, nếu hắn thật sự thực hiện được bố cục, tất cả các cách cục khác sẽ bị phá vỡ."

Bình Luận

0 Thảo luận