Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 2071: Vì si nhập ma

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:09
Lặp lại tuần hoàn như thế, như là sự hành hạ không có điểm cuối.
Bết bát nhất là, mỗi một lần sống lại, sức mạnh của bọn họ sẽ bị giảm đi vài phần.
Không biết qua bao lâu, cũng không biết sống lại bao nhiêu lần.
Khi bọn họ suy yếu đến như là một người bình thường, sức mạnh đình trệ cuối cùng cũng xé nát bấy bọn họ.
Bọn họ cũng đã mất đi năng lực sống lại.
Một đấu sáu, không có lấy một người sống sót, đây là kết quả thảm thiết nhất.
Hư không đại đình trệ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, thế nhưng nguy hiểm vẫn có mặt mọi lúc mọi nơi.
Trong hư không vỡ nát, ba nữ tử như phát điên tìm kiếm ở trong không động.
Sức mạnh cuồng bạo phá tan thân thể của các cô, thế nhưng các cô dường như không cảm giác được đau đớn.
Các nàng sớm đã không khóc thành tiếng nổi, cổ họng đã bắt đầu xuất huyết, mắt cũng chảy được nước mắt nữa, bởi vì máu tươi đều sắp chảy hết rồi.
Yến Hồng Diệp mang Tương Tư với khuôn mặt chỉ còn một nửa, người đầy lỗ máu.
Yến Hồng Diệp hỏi như điên như khùng: "Đại Đế còn ở, đúng không?"
Vấn đề này, Yến Hồng Diệp đã hỏi vô số lần, lần nào Tương Tư cũng đều gật đầu, đáp ừ một tiếng.
Không sai, ở trong lòng các cô, Tiêu Trần ma tính vẫn đang còn ở đấy, bởi vì hắn là vô địch, hắn vĩnh viễn sẽ không chết mất!
Tiêu Mỹ Lệ cuộn mình trong không động, cô đã rất mệt mỏi rồi, cô muốn nhắm mắt lại.
Thế nhưng cô không dám, cô sợ mình mà nhắm mắt lại, thì sẽ không mở ra được nữa.
Ba nữ tử vì si nhập ma, phát điên trong lỗ đen mà Tiêu Trần ma tính biến mất.
...
Thời gian trôi qua, khi đó ngại thời gian quá chậm, nhưng bây giờ lại ngại thời gian quá nhanh.
Sức mạnh cuồng bạo hỗn loạn ở đây khiến cho các cô không kiên trì được bao lâu.
Cuối cùng Yến Hồng Diệp ngừng lại, nhìn vực sâu vô tận được hình thành tự bạo tạc, cô chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cả cuộc đời của cô, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn là đã cải biến quỹ tích.
Từ ngày đó trở đi, cô cũng chỉ vì một mình hắn mà sống tiếp.
Hiện tại hắn đi rồi, cô cũng nên đi thôi, thế giới không có hắn, không còn bất cứ giá trị nào để lưu luyến nữa.
Lúc này, Tương Tư kéo tay Yến Hồng Diệp lại.
Cô vốn là một linh đao vô chủ, cho tới khi gặp được hắn.
Hắn hiểu đao, cũng hiểu cô.
Thậm chí bởi vì mình sợ đau, hắn cũng chưa từng rút ra thanh đao ấy.
Đây là lý do buồn cười biết bao, một thanh đao tại sao lại sợ đau.
Thế nhưng hắn vẫn che chở cho mình.
Hắn vốn là người dịu dàng nhất trên thế gian này, hắn chỉ là giấu sự dịu dàng ấy ở sâu trong tận nội tâm.
Cô hiểu hắn, hắn hiểu cô.
Kẻ sĩ vì người tri kỷ mà chết, không tiếc.
Tiêu Mỹ Lệ hốt hoảng ôm lấy Yến Hồng Diệp, lẩm bẩm nói: "Không thể bỏ lại một mình tôi được."
Trong cơn hoảng hốt, Tiêu Mỹ Lệ dường như đã quay về quá khứ.
Khi đó Tiêu Trần ma tính vẫn luôn đơn độc. Lúc đến một mình, khi đi cũng một mình.
Chỉ có cô, một con quạ đen nho nhỏ có thể đứng ở trên vai của hắn, kiêu ngạo ngẩng đầu nói cho mọi người biết.
Tôi họ Tiêu, tôi là Tiêu Mỹ Lệ.
Tên là hắn đặt, chẳng có tí trình độ nào. Có lẽ họ Tiêu đều không biết đặt tên như nhau.
"Tôi là Tiêu Mỹ Lệ, sau khi trưởng thành nhất định phải gả cho Đại Đế. Hai hồ ly tinh các cô, dựa vào đâu mà tranh giành với tôi chứ."
Tiêu Mỹ Lệ nói ra câu cửa miệng của mình.
Yến Hồng Diệp nhìn Tương Tư, Tương Tư gật đầu.
Tương Tư lại nhìn Tiêu Mỹ Lệ, Tiêu Mỹ Lệ cũng gật đầu.
Cuối cùng, ba người hướng vực sâu vô tận kia, cùng nhau nhảy xuống.
Ngay khi các cô nhảy xuống, một cánh tay huyết nhục thối rữa, xương trắng ơn ởn bất ngờ xuất hiện, hung hăng kéo mọi người lại.
"Sống... tiếp... đi..."
Giọng nói run rẩy vang lên, quen thuộc như vậy.
"Đại Đế..."
Ba cô gái không thể tin vào tai của mình, thậm chí không dám quay đầu lại. Các cô sợ đây chỉ là ảo giác của mình trước khi chết.
Thế nhưng rất nhanh, cảm giác chân thực khi bị lôi kéo nói cho các cô biết đây là thật, đây không phải là giấc mơ.
Ba người gần như quay đầu lại cùng lúc.
Khi nhìn thấy người chỉ còn lại một bộ xương, trên khung xương chỉ còn vương chút máu thịt, ba người lập tức khóc rống.
Tiêu Trần ma tính vậy mà lại không chết đi trong đại đình trệ ấy
Tất cả đều phải quy công cho chữ nhỏ màu xanh biếc ấy.
Chữ nhỏ đại biểu cho sinh, vào một khắc cuối cùng đã bắn ra tất cả sức sống, bảo vệ cho cơ thể của Tiêu Trần ma tính không bị hôi phi yên diệt.
Thế nhưng cũng không hơn.
Thật ra linh hồn của Tiêu Trần ma tính đã bị lôi xé nát bấy trong đại đình trệ đó.
Thế nhưng sự kêu gọi và tưởng niệm của Yến Hồng Diệp, Tương Tư và Tiêu Mỹ Lệ trong thời gian dài lại có thể khiến linh hồn đã biến mất Tiêu Trần ma tính lại ngưng tụ lại một chút.
Đây là kỳ tích.
"Làm... phiền... ngươi rồi, lại đưa... ta đi."

Bình Luận

0 Thảo luận