"Hả? Ha ha!" Nghe vậy, Quỷ Xa không nhịn được bật cười.
"Thằng già này, bọn ta cùng là kẻ ngoại lai đấy, mi giả bộ quyền uy gì chứ."
Quỷ Xa liếc mắt nhìn lão giả với dáng vẻ muốn bị đánh.
Lão giả lạnh lùng cười một tiếng, chỉ vào những cái hố lớn tối tăm đó rồi nói: "Những thứ bẩn thỉu đó chắc chắn đã nói với các mi rằng là bọn ta đã xâm chiến quê nhà của họ đúng không!"
"Ồ? Lẽ nào không phải sao?" Quỷ Xa đầy tò mò.
Lão giả liên tục giễu cợt: "Tổ sư đời đầu Phục Long môn của ta đã gieo hạt giống Cây Thế Giới trên vùng biển cả hoang vắng này vào hàng trăm ngàn năm trước."
"Những thứ bẩn thỉu như họ chẳng qua là nhận được ân huệ từ Phục Long môn của ta, từ biển cả mênh mông đến Cây Thế Giới mà thôi, mi cho rằng ai mới là chủ nhân thực sự ở đây?"
"Ơ? Mẹ kiếp?" Đầu óc của Quỷ Xa lập tức treo máy: "Đây là tình tiết quái quỷ gì vậy."
Quỷ Xa liếc nhìn Tiêu Trần, hỏi: "Đại Đế, lời nói của tên này có vài phần đáng tin."
Tiêu Trần khẽ vung tay, một chút vỏ của rễ cây bay vào trong tay, Tiêu Trần dùng tay xoa vỏ cây, vỏ cây biến thành bột mịn rơi xuống.
"Cây Thế Giới đúng là rất trẻ, không quá triệu năm tuổi."
Lời nói của Tiêu Trần đã chứng minh gián tiếp rằng lời nói của lão giả là sự thật.
Quỷ Xa lộ vẻ sững sờ, làm thế nào cũng không ngờ được sự việc lại diễn biến theo hướng quái quỷ này.
Nhưng dù sao thì Quỷ Xa cũng là một lão ma vật đã sống rất lâu, cách suy nghĩ sẽ khác với những người bình thường.
"Cái đồ khốn nạn nhỏ nhà mi, mi nói là được à! Ông đây còn nói nơi nay thuộc quyền quản lý của ông đây!"
"Cho dù những gì mi nói là thật, vậy tại sao phải nhốt người ta ở nơi quái quỷ này, thả về biển cả không phải là được rồi sao?"
Quỷ Xa còn lớn tuổi hơn Tiêu Trần rất nhiều, ít nhất cũng là lão quái vật đã sống năm mươi ngàn ngăm rồi, có vẻ như gọi lão giả này là đồ khốn nạn nhỏ cũng không có gì sai.
Quỷ Xa ăn nói không kiêng kỵ, khiến cho lão giả tức giận đến suýt bệnh tim tái phát ngay tại chỗ.
Một người đã sống hàng nghìn năm như mình lại bị một con chim gọi là đồ khốn nạn nhỏ, ai có thể chịu đựng được chứ.
Hơn nữa, lão giả còn là một trong những trưởng lão của Vân phong, mặc dù đứng hạng ở dưới cùng nhưng cũng là một trưởng lão mà!
Lão giả đầy hung dữ nói: "Đã bước vào tiểu thế giới này thì hôm nay bọn mi định sẵn chỉ có một con đường chết, ngoài ra, bọn họ cũng sẽ chết cùng với bọn mi."
Lão giả chỉ vào những hốc cây đó: "Vốn dĩ cho bọn mi ở lại đây đã là một ân huệ lớn nhất, nhưng bọn mi lại dám bịa đặt bừa bãi, đây là do bọn mi tự tìm đến."
Khi nghe thấy lời nói tàn nhẫn này của lão giả thì từ trong những hốc cây vang lên tiếng van xin sợ hãi.
Thậm chí còn có người đùn đẩy trách nhiệm cho Tiêu Trần, nói rằng họ xuống biển không phải là chủ ý, là do Tiêu Trần ép buộc.
Loại âm thanh này càng lúc càng dữ dội, thậm chí đến cuối cùng lộ ra khuynh hướng một chiều, cho dù có một vài âm thanh khác nhưng cũng nhanh chóng bị lấn át đi.
"Các người không được như vậy." Cô gái nhân ngư hét lên với những tiếng kêu gào khản cổ ở xung quanh.
"Ngay khi vừa sinh ra đã phải chờ chết trong hốc cây tăm tối này, không nhìn thấy bầu trời, không phơi được ánh nắng, da thịt trên người không ngừng thối rữa, trái tim của các người cũng đã thối rữa rồi sao?"
Cô gái suy sụp hét lớn, hơi giống với con thú nhỏ cùng đường bí lối.
Nghe vậy, Quỷ Xa lắc đầu, sau đó thì bật cười.
Nghe thấy tiếng cười như xe ngựa chuyển động của Quỷ Xa, lão giả cười nhạo rồi vung tay: "Mi cứ cười tiếp đi!"
"Bày trận."
Ngay khi lão giả dứt lời thì tất cả những người vây ở xung quanh cùng tế ra phi kiếm của mình.
Trong chốc lát, kiếm khí đã phá hủy tất cả xung quanh với tình thế dễ như trở bàn tay.
Từng luồng sáng dâng lên từ dưới chân của những người bày trận, những hoa văn phức tạp đã tạo thành một hình vẽ.
Kiếm khí ngất trời bao quanh Tiêu Trần, vô số thanh trường kiếm hư ảo bay ra từ trong hình vẽ, mang theo sức sát thương xé toạc hư không.
Những người bày trận đang nhìn Tiêu Trần với vẻ mặt lạnh lùng, như thể đã xác định rằng Tiêu Trần là một người chết.
Một thanh trường kiếm hư ảo đâm thẳng vào đầu của cô gái nhân ngư, cô gái nghiến răng, đột nhiên há miệng phát ra những sóng âm chói tai.
Không khí trở nên vặn vẹo dưới làn sóng âm này, những người may mắn sống sót nhìn cảnh tượng này bằng đôi mắt đầy căm phẫn.
"Lệnh Hồ Nhu, cô sẽ hại chết tất cả mọi người."
Có người lớn tiếng gào rống, cho đến bây giờ họ cũng không có chút suy nghĩ phản kháng nào.
Có lẽ họ vẫng đang mong đợi rằng những tiên sư này sẽ rủ chút lòng thương xót tha mạng cho họ sau khi giết chết Tiêu Trần.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận