"Giết mỹ nữ áo xanh đó sao? Cô đang muốn ăn rắm à." Tiêu Trần trợn tròn mắt.
"Hừ, đúng cô đang muốn ăn rắm." Lưu Tô Minh Nguyệt giấu hoa quả ở trong Túi Bách Bảo, nhăn mặt nhìn Hồng Liên.
"Cậu cảm thấy đại trưởng lão không giết được tiên sinh và Hàn Tử Kỳ sao?" Hồng Liên bất đắc dĩ lắc đầu, quả nhiên người thường đúng là người thường, nhìn không ra chân tướng.
Tiêu Trần cười, "Ha ha! Với tình hình hiện tại này, mỹ nữ áo xanh quả thực đánh không lại đại trưởng lão các người, nhưng nếu như mỹ nữ áo xanh đột phá thì sao?"
"Cậu nói cái gì?" Hồng Liên lại càng hoảng sợ.
Thế nhưng rất nhanh, Hồng Liên lại yên lòng, liếc mắt nhìn Tiêu Trần.
"Cái đồ nhóc ranh này, biết sau Thần Vô Chỉ Cảnh là cảnh giới gì sao, biết bước ra một bước kia có bao nhiêu khó khăn sao?"
"Không phải là ngụy Đế sao?" Tiêu Trần cười nhạo một tiếng.
"Tại sao mấy người phải cảm thấy ngụy Đế là chuyện khó rất khó!" Tiêu Trần nhẹ nhàng lắc đầu.
"Đại đạo đơn giản nhất, diễn hóa phức tạp, hầu như tất cả mọi chuyện đều đi từ đơn giản tới phức tạp."
"Rất nhiều tu sĩ luôn cảm thấy người khác là tốt, căn bản không đưa đạo và pháp của mình đi đến mức tận cùng."
"Các cô phần lớn là người vĩnh viễn đứng núi này trông núi nọ, mình chọn đạo này, nhưng lại đi trên đạo khác."
Lời Tiêu Trần nói như sấm chớp đánh thức Hồng Liên.
Tiêu Trần tiếp tục nói: "Một chữ đạo, ngộ tính rất quan trọng, thế nhưng kiên trì quan trọng hơn, nhắm ngay một con đường, nhất định phải đi đến chỗ tối."
"Tại sao tôi phải nói mỹ nữ áo xanh phá kính trong lúc sinh tử, bởi vì cô ta có đầy đủ tất cả điều kiện để phá kính."
"Thần vận cô ta nội liễm, đạo pháp tự nhiên, quan trọng hơn chính là, như cô đã nói, cô ta chỉ biết phòng ngự."
"Cái này là đủ rồi, đại đạo đơn giản nhất, mặc dù là đi phòng ngự đến mức tận cùng, cũng nhất định sẽ sinh ra biến hóa, cô ta tự nhiên sẽ lĩnh ngộ đạo thuộc về mình."
"Đạo tôi nói, ở ngoài là ba nghìn đại đạo, đạo duy nhất của bản thân nữ tử áo xanh, mà đạo chỉ thuộc và mình, là điều kiện cơ bản nhất để tiến vào Đế Cảnh."
Lời nói của Tiêu Trần, như một lời cảnh tỉnh, trong nháy mắt đả thông não của Hồng Liên.
Hồng Liên ngẩn người tại chỗ, vẻ mặt trên khuôn mặt biến hóa thất thường, hỉ nộ ái ố đều có.
Trạng thái kỳ quái này rất nhanh đã biến mất, Hồng Liên cúi đầu thật sâu trước Tiêu Trần, cực kỳ cung kính nói: "Thụ giáo."
"Ha ha, là tôi nói mò thôi, cô tin tưởng thật à." Tiêu Trần lên tiếng để lộ ra miệng đầy răng trắng, cười giống như một tên điên.
Hồng Liên căn bản không thèm để ý Tiêu Trần giả điên giả dại, bởi vì lời nói của Tiêu Trần đã khiến cho nàng có điều ngộ ra rồi.
Khi đạt đến cảnh giới như ucủa cô ta, người có thể chỉ điểm cô ta, mới thật sự là cao nhân.
"Tôi rất ngạc nhiên, cậu rốt cuộc là người nào, vì sao hiểu rõ Đế Cảnh trong truyền thuyết như vậy." Ánh mắt của Hồng Liên sáng rực nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần đột nhiên nghiêm chỉnh, u buồn nhìn về phía xa, giọng nói trầm lắng: "Quả thật tôi chính là Đại Đế."
"Bệnh tâm thần." Hồng Liên liếc mắt nhìn Tiêu Trần, cậu mà nói cậu là con riêng của Đại Đế, đoán chừng Hồng Liên còn có thể tin tưởng một chút.
"Hư không này chỉ có một vị Đại Đế, Thôn Thiên Đại Đế của Hạo Nhiên đại thế giới, nếu như cậu là Thôn Thiên Đại Đế, tôi sẽ cho cậu lấy đầu tôi làm cái bô luôn."
Danh tiếng của Thôn Thiên Đại Đế vang vọng hư không, thế nhưng người từng nhìn thấy qua Tiêu Trần, thật đúng là không biết bao nhiêu.
"Phụt, tôi lấy đầu cô làm cái bô làm gì chứ, sẽ bị lọt đấy." Tiêu Trần vui vẻ lắc đầu.
"Này, cậu còn coi là thật đúng không, tự cho mình là Đại Đế sao?"
"Ôi, tôi nói thật cô lại không tin." Vẻ mặt của Tiêu Trần "Đau buồn" lắc đầu.
Hồng Liên liếc mắt nhìn Tiêu Trần, bắt đầu tập trung vào chiến trường nơi xa.
Mặc dù cũng không tin tưởng lời của Tiêu Trần lắm, tiên sinh của Yêu tộc sẽ ở trong lúc sinh tử đột phá cảnh giới.
Thế nhưng nghe được lời nói vừa rồi của Tiêu Trần, Hồng Liên không biết vì sao, lại có chút bận tâm thay Bạch Thường.
Lúc này lấy chiến trường làm trung tâm, khu vực xung quanh ba mươi bốn mươi dặm có thể nói là đốt sào đãng huyệt, tất cả mọi thứ có thể nhìn thấy đều bị phá huỷ.
Điều kì lạ chính là, những thứ đã bị phá hủy, trong nháy mắt tất cả đều như ngừng lại tại lúc núi lở đất nứt.
Thời gian, không gian dường như đều là bị giam cầm.
Lúc này thân ngoại thân của Bạch Thường đã tăng đến tám người.
Áp lực vô cùng, tỏa ra từ nơi hủy diệt, đè tất cả người và yêu xem chiến đều không thở nổi.
Thân hình của Hàn Tử Kỳ và tiên sinh, thỉnh thoảng xuất phía trên những mảnh vỡ bị đóng băng trong không khí.
"Trăng trong gương."
Đây là chiêu thức cường đại nhất của tiên sinh, cũng là thủ đoạn phòng ngự mạnh nhất.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận