"Đi... Đi đến... Miếu Quan Công... hủy kim thân của ta đi."
Tôn Khởi gian nan ngẩng đầu lên nói một câu cuối cùng với Chương Long.
Nói xong, khóe miệng Tôn Khởi gợi lên một nụ cười cực kỳ kỳ quái.
Khoảnh khắc tiếp theo, thanh kiếm đỏ như máu trong tay Tôn Khởi đột nhiên vung lên.
Bốn luồng kiếm khí khủng bố đột nhiên xuất hiện, kiếm khí tạo ra bốn cái khe cực lớn trên mặt đất, lao thẳng về phía bốn cây cỏ Đại Đao.
"Oành!"
Bốn tiếng nứt toác cực lớn vang lên, bốn cây cỏ Đại Đao bị kiếm khí khủng bố chia năm xẻ bảy.
"Oa, cứu mạng với."
Lưu Tô Minh Nguyệt nằm trên ngọc Sơn Thần rơi nước mắt ào ào.
Trong luồng kiếm khí cuồng bạo, cô như một chiếc thuyền lá lênh đênh giữa biển khơi, có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào.
"Khặc khặc khặc khặc"
Cổ họng của Tôn Khởi phát ra tiếng giống như cười mà không cười, khiến cho màn đêm vốn đã nguy cơ tứ phía lại càng thêm quỷ dị.
"Rắc rắc rắc"
Tôn Khởi cử động các khớp trên thân thể, tạo ra những tiếng răng rắc dữ dội như xào đậu nành.
Nụ cười quái dị nơi khóe miệng của hắn ta càng ngày càng đậm.
Dường như hắn ta rất hài lòng với thân thể này.
"Oành!"
Tôn Khởi hay nói đúng hơn là Tôn Khởi bị thứ quái quỷ gì đó chiếm giữ thân thể đột nhiên thò tay ra.
Một thiếu niên ở đằng xa bất ngờ không bị khống chế bay đến bên cạnh hắn ta.
Sương mù đen bay ra khỏi mắt Tôn Khởi, nhưng không lập tức chui vào trong đôi mắt của thiếu niên.
Sau một khắc, ánh mắt của người này cũng biến thành đen kịt, khóe miệng gợi lên một nụ cười kỳ quái.
"Anh A Ngưu..."
Một tiếng thét vang lên từ đám đông, một thiếu nữ liều lĩnh lao ra, chạy đến bên cạnh thiếu niên.
Nhưng còn chưa kịp đứng vững, thiếu niên đột nhiên nắm lấy vai thiếu nữ, nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt đen kịt.
Một làn sương mù đen bay ra xộc thẳng vào mắt thiếu nữ.
Thiếu nữ ngay lập tức biến thành bộ dạng như thiếu niên.
Mồ hôi toàn thân Chương Long nhanh chóng rơi như mưa, đây rốt cuộc là cái quỷ gì vậy?
Sự lây lan khủng bố này rốt cuộc là cái quái gì đang xảy ra vậy?
Nếu cứ tiếp tục lây truyền từ người này sang người khác như thế, chỉ sợ là đái một bãi là nguyên đội ngũ của bọn họ đã bị lây bệnh hết rồi.
"Chạy, tách ra chạy đi." Chương Long điên cuồng rống lên.
Tôn Khởi lại nở một nụ cười quỷ dị, phất phất tay, thiếu niên bên cạnh hắn ta xông vào trong đám người cực nhanh.
Loại tốc độ này hoàn toàn không phải thứ mà người bình thường có thể có được.
Có vẻ như chất độc rất dễ lây lan này cũng đã biến đổi cơ thể của bọn họ.
Chỉ trong tích tắc, hàng trăm người đã bị lây nhiễm.
Với tốc độ và cách lây nhiễm như vậy, chỉ cần một cơ số lớn, chỉ sợ không bao lâu nữa toàn bộ thế giới sẽ bị lây nhiễm mất.
Đúng lúc này, một ánh huỳnh quang màu xanh biếc đột nhiên sáng lên.
Lưu Tô Minh Nguyệt tức giận dậm thẳng đôi chân nhỏ xuống, ném ra một hạt giống màu đỏ.
Hạt giống màu đỏ chìm trong ánh huỳnh quang xanh biếc, nhanh chóng căng phồng lên.
Gốc thực vật này cắm rễ nảy mầm rồi sinh trưởng chín muồi lưu loát liền mạch, tốc độ cực nhanh đến có thể nói khủng bố.
Bóng ma to lớn bao phủ xuống, gốc thực vật này lại trực tiếp cao lên đến ba mươi mấy thước.
Thân rễ to lớn đứng vững nguy nga như cây cột chống trời.
Vô số dây leo giống như xúc tua chậm rãi điên cuồng lan tràn ra chung quanh.
Dây leo đâm vào trong đám người, trói tất cả những người bị cảm nhiễm lại thật chặt.
Mặc cho những người bị cảm nhiễm có giãy giụa thế nào, những sợi dây leo này cứ như sắt cốt thép, không hề tổn thương mảy may.
Mà một đóa hoa màu đỏ vĩ đại như một tòa nhà nhỏ nở rộ ở chóp đỉnh gốc thực vật này.
Kinh khủng hơn là, trong đóa hoa to lớn.
Chính là hàm răng mọc rậm rạp chằng chịt, dịch thể như nước miếng màu xanh biếc, không ngừng chảy xuống tí tách.
Vùng đất xung quanh bị nước bọt màu xanh biếc đốt cháy đến khói đặc tràn ngập.
"Mọi người chạy mau, ngàn vạn lần không nên dính vào khói mà A Sửu thổi ra, để tôi ngăn hắn lại."
Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi trên Sơn Thần Ngọc, chắn trước mặt Tôn Khởi.
Tiểu gia hỏa này còn thuận tiện lấy cho gốc thực vật này một cái tên, "A Sửu".
"Hú hú hú."
Gốc thực vật phát ra âm thanh kỳ quái, múa dây leo toàn thân vù vù xé gió.
Lưu Tô Minh Nguyệt quay đầu nhìn thực vật, vẻ mặt rất là dễ thương.
"A Sửu rất là dễ nghe nha, vì sao mi phản đối chứ?"
"Hu hú hu."
"Ma Thực Thảo thật khó nghe, về sau mi cứ gọi là A Sửu đi!"
Lâu lâu Lưu Tô Minh Nguyệt cường thế, tràn đầy nguyên khí giơ quả đấm nhỏ lên nói như chém đinh chặt sắt.
Nói chuyện phiếm trên chiến trường, chỉ sợ cũng chỉ có nhóc mơ màng Lưu Tô Minh Nguyệt mới có thể làm được chuyện này.
Mắt thấy mấy thứ đồ mình lấy ra đều bị tiểu tử này trói hết lại.
Trong ánh mắt đen nhánh của Tôn Khởi tràn đầy vẻ giận dữ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận