"Thế" này đến từ đâu? Rất đơn giản, chính là sát khí.
Luồng sát khí tàn sát hết thiên địa vạn vật, cỗ sát khí này ngay cả Tiêu Trần nhân tính và Tiêu Trần thần tính cũng không có được.
Nếu không có luồng sát khí đó, chiêu thức của Tiêu Trần ma tính sẽ giảm đi đáng kể.
Nếu đối địch bình thường thì cỗ thế này cũng không quá quan trọng, chỉ cần dùng một lúc là có thể dùng được.
Nhưng bây giờ đối mặt với một thực lực Đế cấp, pháp thân chỉ có sức mạnh bằng một nửa của Tiêu Trần ma tính, nếu không có cỗ thế này, tỷ lệ chiến thắng rất nhỏ.
"Cậu không thể dùng chiêu thức của Đại Ma Đầu." Tiêu Trần lắc đầu.
"Các chiêu thức của Thần côn cũng rất hạn chế. Cậu không có trái tim thương cảm chusg sinh, cũng không thể sử dụng chúng."
"Ha ha, xem ra chỉ có của tôi mới thích hợp với cậu, đi đi đi, hôm nay bản thiếu gia sẽ đích thân chỉ đạo cậu."
Tiêu Trần ném Lưu Tô Minh Nguyệt cho Tiếu Sương dặn dò: "Các người đi thương đội, để bọn họ đi trước, chờ tôi ở biên giới Đại Diệt Tinh Hà."
Mặc dù hạo kiếp này tuy khủng bố, nhưng nó không ảnh hưởng nhiều đến các tu sĩ ở Thần Đạo tam cảnh, hầu như tất cả những người trong thương đội đều là Thần Đạo tam cảnh, vì vậy họ sẽ ổn thôi.
"Nhưng..." Tiếu Sương vẻ mặt không muốn.
"Không nhưng nhị gì hết." Tiêu Trần lắc đầu.
"Nhân tiện, trước khi tôi đến, nhất định không được để thương đoàn tiến vào Đại Diệt Tinh Hà."
Những thứ sinh ra trong Đại Diệt Tinh Hà có thể thu hút Tiêu Trần ma tính, nếu hấp tấp đi vào, e rằng chết không biết bao nhiêu lần.
"Hu hu không muốn." Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn Tiêu Trần với đôi mắt ngấn lệ.
"Ngoan." Tiêu Trần cười.
"Đều giải tán đi." Tiêu Trần nhìn trời rống lên.
Đợi chốc nữa đánh nhau, sợ rằng đại thế giới này cũng không giữ được nữa, cứ tiếp tục ngây ngốc ở chỗ này, so với việc tự tìm cái chết cũng không khác biệt là bao..
Những tu sĩ lập tức tản đi, tuy rằng náo nhiệt là đẹp mặt, nhưng tính mạng cũng là trọng yếu.
Cường giả Đế cấp bí ẩn dường như không quan tâm đến sự rời đi của mọi người, cũng không ngăn cản.
"Hầu ca, cho tôi mượn đá Bổ Thiên." Tiêu Trần đưa tay về phía Hầu ca.
Hầu ca tỏ vẻ khó xử.
"Cường giả Đế cấp này hẳn là đến vì đá Bổ Thiên. Cậu mang theo trên người thì không thể đi được, yên tâm tôi nhất định sẽ trả lại nguyên vẹn cho cậu." Tiêu Trần giải thích nói.
"Thôi được." Hầu ca nghiến răng đưa đá Bổ Thiên cho Tiêu Trần.
Cuối cùng, mọi người rời đi, để lại Tiêu Trần, Pháp thân và lão Đạo.
"Lão tiên sinh, ngài cũng đi thôi." Tiêu Trần có sự tôn trọng đối với lão Đạo này.
Bởi vì vị lão Đạo này lần đầu tiên không có rời khỏi Đạo Nhất đại thế giới, hắn là cường giả đỉnh cấp Ngụy Đế, đi tới đâu cũng là bá chủ một phương.
Nhưng Lão Đạo đã tự liều tính mạng của mình cho Đạo Nhất đại thế giới, nếu không có sự chữa trị của ngọc Sơn Thần, lão Đạo chỉ sợ đã chết rồi.
Tiêu Trần đã thấy quá nhiều tàn nhẫn, làm sao có thể không coi trọng chút nhân nghĩa này.
Lão Đạo lắc đầu, khàn giọng nói: "Để lão Đạo ta ở lại đây đi."
Tiêu Trần im lặng, hắn hiểu ý của lão Đạo.
Lão Đạo muốn mai táng cùng Đạo Nhất đại thế giới.
Lão Đạo mở đôi mắt đã mờ đục, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Có thể nhờ tiểu hữu làm một việc cho những sinh linh đã chết trong đại thế giới này được không?"
"Có thể." Tiêu Trần không có lý do cự tuyệt.
Lão đạo sĩ run rẩy lấy ra một tu di giới tử: "Đây là thù lao."
Tiêu Trần có chút khó hiểu, "Đây là?"
"Nguyên liệu chế tạo thương thuyền hư không." Lão Đạo đưa tu di giới tử vào tay Tiêu Trần.
Sau đó trịnh trọng lùi chân về sau vài bước.
"Phốc." Lão nhân đột nhiên nặng nề quỳ xuống với Tiêu Trần.
"Lão tiên sinh, ngươi..." Tiêu Trần nhìn về phía lão Đạo, nhất thời không nói nên lời.
Lão Đạo dập đầu ba cái với Tiêu Trần, đột nhiên bật khóc.
Một lão nhân tu đạo vô số năm, bi thương như thế nào mới có thể khiến hắn khóc lóc thảm thiết như vậy.
"Khẩn cầu Đại Đế, báo thù cho vô số sinh linh của đại thế giới này."
"Báo thù!"
"Báo thù!"
"Báo thù!"
Giọng nói khàn khàn của lão Đạo vang vọng khắp thiên địa, hồi lâu sau mới miễn cưỡng tản ra.
Một lão nhân gia như vậy, trong lòng phải bi phẫn biết bao nhiêu, mới có thể có hận ý như vậy.
Không biết từ khi nào, bầu trời lại bắt đầu đổ cơn mưa phùn.
...
"Được."
Bầu trời xám xịt, bao phủ bởi gió nghiêng ngả và mưa phùn.
Tiêu Trần ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời, đưa tay ra, cơn mưa phùn mát lạnh càng làm tăng thêm chút ảm đạm cho thế giới đổ nát này.
Ánh mắt Tiêu Trần dần dần trở nên lãnh đạm, hắn không nhớ rõ đã bao lâu rồi, loại ánh mắt như vậy không xuất hiện.
"Đi."
Giọng của Tiêu Trần âm vang mà hữu lực.
Hộ pháp nhẹ gật đầu, bước ra một bước, trong nháy mắt đã đi xa vạn dặm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận