Nhìn bóng dáng nhỏ bé của Tiêu Trần dưới vòi rồng cực lớn, ánh mắt của Nhan Tử Ninh và Phượng Hà bỗng hơi hoảng hốt.
Trong khoảnh khắc này, dáng vẻ ưu nhã của Tiêu Trần dường như trùng khớp với người đó.
Mọi người hồi hộp nhìn Tiêu Trần, chỉ cần có điều gì đó không ổn, các cô sẵn sàng cưỡng chế đưa hắn đi.
Vòi rồng khổng lồ, giống như một con rồng cực lớn từ trên trời giáng xuống, gầm rú điên cuồng.
Hai luồng khí tức đối nghịch nhau quấn lấy nhau, khiến cho khí tức trong vòi rồng trở nên cực kỳ cuồng bạo.
"Đại nhân, lực lượng này quá hung bạo. Trong quá trình tiến vào vòi rồng, có thể tiểu nhân sẽ không thể bảo vệ được đại nhân chu toàn."
Đôi mắt màu vàng đất vốn luôn không dao động của Mặc Nham, giờ phút này cuối cùng cũng có một tia cảm xúc lo lắng.
Tiêu Trần cười nói: "Thân thể của tôi không yếu ớt như anh nghĩ đâu, không cần phải để ý đến tôi đâu."
Mặc dù Tiêu Trần nói như vậy, nhưng Mặc Nham hơi lo lắng lắc đầu.
Suy nghĩ một hồi, thân thể Mặc Nham khẽ rung lên.
Áo giáp nham thạch trên người hắn ta rơi ra, trong nháy mắt bao phủ lên người Tiêu Trần.
"Nếu đại nhân có chuyện gì, nhất định phải tranh thủ thời gian nói ra." Mặc Nham lo lắng nhìn Tiêu Trần như một bà mẹ già.
"Không sao đâu, cứ đưa tôi vào là được rồi." Hảo cảm của Tiêu Trần đối với hủ nút này tăng mạnh, bình thường chả nói lời nào, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn rất quan tâm đến người khác.
Mặc Nham gật đầu, bước một bước vào vòi rồng.
Cảnh tượng ở đây hoàn toàn khác với bên ngoài, năng lượng khủng bố hoàn toàn xé rách không gian này bắt đầu vặn vẹo.
"Đi." Mặc Nham quát lớn, một hư ảnh cực lớn bay lên sau lưng hắn ta.
Thân ảnh cực lớn này vậy mà lại xé toạc vòi rồng cuồng bạo.
Nắm bắt cơ hội thoáng qua này, bóng dáng Tiêu Trần giống như một bóng ma, chui tọt vào lỗ hổng kia.
Nhìn thấy Tiêu Trần xông vào, để giúp Tiêu Trần an toàn hơn.
Mặc Nham vẫn cứ đỡ lấy lỗ hổng này, biến lực lượng của bản thân hóa thành một hào quang giống như vỏ trứng, bao phủ lấy cơ thể Tiêu Trần.
Bởi vì sức mạnh còn lại dùng để bảo vệ Tiêu Trần, nên sau vài giây, trên người Mặc Nham xuất hiện một số lượng lớn vết rách, sau đó hư ảnh to lớn sau lưng cũng dần tiêu tán.
Mặc Nham bị lực lượng khổng lồ của vòi rồng bắn ra ngoài, lỗ hổng mở ra cũng nhanh chóng khép lại.
Nhờ sự lực lượng bảo vệ của Mặc Nham, Tiêu Trần chống đỡ năng lượng tàn sát bừa bãi vùi đầu xông về phía trước.
Lực lượng bảo vệ Tiêu Trần và áo giáp nham thạch không bao lâu đã bị vỡ tan.
May mắn thay, thân thể của Tiêu Trần cực kỳ cứng rắn nên mới không bị xé vụn.
Thế nhưng, chiếc váy trên người Tiêu Trần đã bị hư hỏng, mặc dù chiếc váy này cũng là một pháp bảo tốt, nhưng khi đối mặt với năng lượng cuồng bạo như vậy, nó cũng ngay lập tức bị xé toạc.
Tiêu Trần không quan tâm xuân quang trên người mình lộ ra, dựa vào cường độ của thân thể, xông thẳng vào trung tâm vòi rồng.
Mắt vòi rồng là một khoảng không rộng lớn, vậy mà lại yên tĩnh lạ thường.
Tiêu Trần bỗng nhiên hít vào một hơi khí lạnh, kiểm tra thân thể, cả người chằng chịt vết máu.
Năng lượng cuồng bạo này, ngay cả thân thể Tiêu Trần cũng không chống đỡ được, cũng may hắn có áo giáp nham thạch và cái lồng của Mặc Nham, nếu không hắn thật sự rất khó xông vào.
Đặt Lưu Tô Minh Nguyệt đang run rẩy trong ngực lên đầu, rồi để con bé chữa trị một lát.
Sau khi cơn đau biến mất, Tiêu Trần nhìn tình huống xung quanh.
Thực ra cũng không có chuyện gì, chỉ thấy u Dương Đức đang đứng trên hư không, vẻ mặt vô cùng vặn vẹo, hai mắt chuyển qua chuyển lại giữa đỏ tươi và bình thường, có vẻ vô cùng đau đớn.
Và tay hắn ta nắm chặt Liên Thương Sinh.
Tiêu Trần vèo một cái nhảy dựng lên, đôi chân dài sáng loáng đá thẳng vào mặt u Dương Đức.
"Uỳnh!"
Lúc này, u Dương Đức đang bận rộn chống lại sự bào mòn của đao linh, cũng không có thời gian quan tâm Tiêu Trần.
Kết quả là bị Tiêu Trần đạp bay ra ngoài.
Ngay khi u Dương Đức bay ra ngoài va chạm với năng lượng tàn sát bừa bãi bên cạnh, bóng dáng Tiêu Trần xuất hiện trên đầu hắn ta, một cước đá bay hắn ta xuống đất.
Cái đầu to của u Dương Đức đáng thương đâm thẳng xuống đất.
"Buông tay ra, buông tay ra..."
Tiêu Trần đặt mông ngồi trên lưng u Dương Đức, nắm lấy Liên Thương Sinh trong tay hắn ta.
Mặc dù Tiêu Trần đã cầm Liên Thương Sinh, nhưng không có gì bất thường xảy ra.
Nói cách khác, hiện tại đao linh Liên Thương Sinh đang dùng hết sức để ăn mòn u Dương Đức, hoàn toàn không hề có ý định quan tâm đến con gà yếu ớt Tiêu Trần.
Tiêu Trần dùng hết sức lực của mình, nhưng không thể nào kéo Liên Thương Sinh ra khỏi tay u Dương Đức được.
Nhìn thấy tia sáng đỏ trong mắt u Dương Đức càng ngày càng mạnh, ý thức tự giác của hắn ta càng ngày càng yếu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận