Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 857: Sở Anh Tuyết (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Thiên phú của Sở Anh Tuyết thật sự không thể tưởng tượng được.
Mười ba tuổi đã đạt Thần Nhất cảnh, thay đổi ghi chép của toàn bộ mênh mông đại lục, thậm chí Bất Chu giới.
Nhưng sau này Sở Anh Tuyết vì một lý do nào đó đã bị nhiễm một lời nguyền không thể giải thích, cô thậm chí có thể chết bất đắc kỳ tử bất cứ lúc nào.
Không ai có cách hóa giải lời nguyền này, bây giờ Sở Anh Tuyết đang dựa vào một số yếm thăng chi thuật để chống đỡ.
Có người cho rằng thiên phú của Sở Anh Tuyết quá giỏi nên khiến ông trời ghen ghét.
Một số người còn cho rằng đây là do hoàng đế đương thời muốn Sở Anh Tuyết lên kế vị nên cô đã bị các hoàng tử khác ám sát.
Dù sao, có cái gì đều nói, nhưng không có chứng cớ, chỉ là miệng nghiện mà thôi.
"Khụ khụ, đừng nói nhảm với tôi."
Tiêu Trần ho khan hai tiếng, ngực có chút đau, đây là hậu quả của việc chạy trốn quá lâu.
Nhìn Tiêu Trần có vẻ rất khó chịu, một cô gái có tâm địa thiện lương, cảm thấy hơi đau lòng.
Cô lấy một bình ngọc lọ nhỏ từ trong ngực, đổ ra một viên đan dược trắng noãn như ngọc.
Đan dược tỏa ra từng đợt hương thơm, vây quanh khu vực này, rất lâu không chịu tản đi.
"Nào, tiểu đệ đệ cho ngươi cái này nè."
Cô gái đưa viên thuốc tới trước mặt Tiêu Trần.
Tiêu Trần liếc mắt không nhận, mà trực tiếp hỏi: "Trên đại lục này tông môn nào mạnh nhất? Ở đâu?"
Thấy Tiêu Trần không chịu nhận đan dược, cô gái cố chấp kéo tay Tiêu Trần, nhét viên thuốc vào tay hắn.
"Phải yêu quý cơ thể của mình nhé. Một cơ thể khỏe mạnh tốt hơn bất cứ điều gì."
Sau khi cô gái làm xong việc này, mới bắt đầu trả lời câu hỏi của Tiêu Trần.
"Cường đại nhất trên đại lục này tất nhiên là Đại Sở đế quốc, Xá Thần tông và Thất Sát môn cũng rất mạnh."
Cô gái tò mò nhìn Tiêu Trần hỏi: "Tiểu đệ đệ, ngươi muốn đi bái sư phải không?"
"Nếu muốn bái sư, hãy đến Oanh Định Động Thiên, hoặc Thủy Nguyệt Minh Kính, hai môn phái này rất tốt, hơn nữa rất cởi mở công bằng."
"Đó có phải là Đại Sở không?" Tiêu Trần hỏi, chỉ tay về phía thành trì hùng vĩ phía chân trời.
Cô gái gật đầu: "Đó là kinh đô của Đại Sở."
Tiêu Trần gật đầu, suy đoán của hắn cơ bản chính xác, tòa thành lớn kia quả nhiên là một vương triều tu hành.
Không thể đến Đại Sở, có quá nhiều dân thường, vậy chỉ có thể Xá Thần tông hoặc Thất Sát môn.
"Có thể cho tôi biết làm thế nào để đến Xá Thần tông hoặc Thất Sát môn không?"
Cô gái nhìn Tiêu Trần bất đắc dĩ nói: "Ngươi muốn đi bái sư thì cả hai môn phái này đều không phải là lựa chọn đầu tiên. Xá Thần tông nhận môn đồ ba năm một lần. Thất Sát Môn là một tổ chức sát thủ, xấu lắm đó."
Tiêu Trần liếc mắt, cô gái này thật dài dòng.
Thấy Tiêu Trần không vui, cô gái mỉm cười muốn véo khuôn mặt dễ thương của Tiêu Trần, nhưng duỗi ra một nửa lại rụt về.
Tiêu Trần phát hiện trên tay cô gái có một đám chữ màu xanh.
Có vẻ như tổn thương mà lời nguyền này gây ra cho cô còn kinh khủng hơn những gì tưởng tượng.
"Vậy nè, tỷ tỷ sẽ dạy ngươi cách tu hành, tỷ tỷ lợi hại lắm đó!"
Cô gái lắc nắm tay nhỏ một cách tự hào.
Tiêu Trần dở khóc dở cười, một người ngốc bạch ngọt như vậy, trong tu hành giới có thể coi là "động vật" trân quý.
Tiêu Trần lắc đầu: "Không cần đâu, cô chỉ cho tôi biết làm thế nào để đến đó là được."
Cô gái hơi mất mát chỉ tay về phía nam: "Cứ đi thẳng về phía nam, sau khi vượt qua Lộc Sơn mạch, chỉ cần hỏi thăm một chút là được."
"Ngươi muốn đi đến đấy thật à? Xa lắm í, hay là ta đưa ngươi đi, tỷ tỷ biết bay đó!"
Nói rồi, cô gái bay lên không trung, vui vẻ nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần đỡ trán, một đứa trẻ đơn thuần như vậy làm sao sống được đến ngày hôm nay vậy trời.
"Lại đây." Tiêu Trần vẫy tay với cô gái.
Tiêu Trần hô đến gọi đi với cô, nhưng cô gái không phản kháng, vui vẻ từ trên trời rơi xuống.
Cô gái mở to đôi mắt ngập nước, nhìn chằm chằm vào chiếc "răng hổ" của Tiêu Trần, như thể cô rất muốn đi đến kéo kéo mấy cái.
Tiêu Trần vội vàng hạ "răng hổ" giấu vào trong miệng, bất mãn lẩm bẩm: "Các cô đều có tật à, cứ thích giật răng của tôi?"
Cô gái ngượng ngùng cười.
Tiêu Trần liếc mắt, đặt một tay lên vai cô gái.
Một đám phù văn huyết sắc trải ra từ tay Tiêu Trần, kéo dài đến cơ thể cô gái.
Loại chuyện nguyền rủa này mặc dù phiền phức, nhưng không phải là không giải được.
Cho dù không thể giải, cũng có thể chuyển đi.
Trong việc khống chế máu, có rất nhiều thứ về nguyền rủa.
Đặc biệt là một loại gọi là huyết chú, cực kỳ độc ác.
Huyết chú là gieo một lời nguyền vào máu của người tiếp nhận, máu thối nát sẽ thôn phệ cơ thể từng ngày, cuối cùng hóa thành một đống máu mủ.
Sự tra tấn và đau đớn trong giai đoạn này không cần phải nói. Mà điều ác độc nhất chính là:
Huyết chú này cũng có thể ảnh hưởng trực tiếp đến đời sau của người tiếp nhận.
Huyết chú sẽ được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, nó sẽ không dừng lại cho đến khi toàn bộ gia tộc của người tiếp nhận bị hoàn toàn diệt sạch.

Bình Luận

0 Thảo luận