Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1946: Huyễn cảnh sơ khai

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
"Thật ra là Vô Thần đại nhân." Mọi người có chút kinh ngạc, bởi vì trong thịnh hội đại mộng rất nhiều lần đều không có nhìn thấy vị cao thủ vị này.
Mọi người cung kính cúi đầu.
Vô Thần mỉm cười nhẹ nhàng, ôm quyền hoàn lễ: "Cảm ơn tất cả các vị đã tiếp tục kiên trì, thịnh hội đại mộng này đã được tổ chức cho đến ngày hôm nay. Tôi ở đây để cảm ơn tất cả các vị thay Tôn Giả đại nhân."
Vô Thần nói, cúi đầu thật sâu trước đám đông.
Đám người không dám lơ là, vội vàng cúi đầu đáp lễ.
"Tôn Giả đại nhân thật sự là quá khiêm tốn. Chúng ta đã quấy rối hết lần này đến lần khác. Nhờ sự kiên trì của Tôn Giả đại nhân, chúng ta có thể chạm tới cảnh giới không thể tưởng tượng đó."
Mọi người đều nhao nhao phụ họa, bầu không khí rất hài hòa.
Ở trong đó, Tiêu Trần có thể cảm nhận được sự yên bình và lòng biết ơn từ tận đáy lòng của những người này, điều này khiến Tiêu Trần cảm thấy rất thoải mái khi ở lại đây, một mảnh đất thuần khiết như vậy thật hiếm có.
"Lời khách sáo, tôi sẽ không nói thêm, vẫn là quy củ cũ, mời Vô Thiên Tôn Giả mở đại mộng ảo cảnh." Vô Thần cười nhẹ bước sang một bên.
Mọi người như ngừng thở và nhìn vào khoảng đất trống phía trước.
Thời gian dần trôi, không gian phía trên trống trải dần dần biến dạng, một phòng nhỏ tinh xảo dần dần xuất hiện.
Cùng với một chút mây mù, phòng nhỏ tinh xảo dần dần ngưng tụ.
Ở chỗ sâu trong chỗ uốn khúc, ẩn giấu một môn phái, yên tỏa mê vụ, đình đài tiểu trúc, câu chuyện không rõ.
Ý tĩnh lặng ưu nhã ấy, thật sự là cực kì hiếm thấy.
Tiếp đó cửa được mở ra nhẹ nhàng, một viên thịt nhỏ dễ thương nhảy ra.
Tiêu Trần nhìn suýt chút nữa bật cười, viên thịt nhỏ này chỉ bằng đầu người đã trưởng thành, một mảnh trắng như tuyết, nhìn thịt núc ních, đáng yêu cực kỳ.
Nếu không phải e ngại trường hợp, Tiêu Trần thế nào cũng phải đi tới bóp bóp.
"Tôn Giả đại nhân mạnh khỏe." Thấy viên thịt nhỏ nhảy về phía trước, mọi người nhao nhao khom lưng hành lễ.
"Các vị không cần quá đa lễ." Cái miệng nhỏ nhắn của viên thịt hé ra, nhẹ nhàng khép lại vài cái.
m thanh này nhẹ nhàng như tiếng suối trong trẻo, khiến người ta như mộc xuân phong.
Nếu như khong nhìn viên thịt đáng yêu vậy, âm thanh này e rằng sẽ bị người tưởng tiên tử nào phát ra.
"Thật là đáng yêu!" Trong đám người, một ít tiểu đứa trẻ nhìn Vô Thiên Tôn Giả với ánh mắt đầy sao nhỏ.
"Không được vô lễ, đó là Tôn Giả đại nhân." Mọi người vội vàng khiển trách đứa bé không hiểu chuyện của nhà mình.
Vô Thiên Tôn Giả lại không thèm để ý chút nào, cười nói: "Thiên tính đứa trẻ, không cần trách móc nặng nề."
Mọi người nghe nhao nhao khom lưng hành lễ, Vô Thiên Tôn Giả có chút bất đắc dĩ, có đôi khi được kính mến quá, cũng không phải là chuyện tốt gì.
"Trước tiên mở Đại Mộng Huyễn cảnh, sau đó tìm cahs nói cho chư vị đi!" Vô Thiên Tôn Giả vừa cười vừa nói, sau đó bên cạnh thân thể mập mạp vươn ra một bàn tay nhỏ múp míp.
Tay nhỏ bé bấm vài cái pháp quyết, sau một hồi sóng gợn nhộn nhạo, một vòng xoáy lộng lẫy xuất hiện ở trước tiểu trúc.
"Mọi người không nên gấp, từng người một đi vào." Vô Thiên Tôn Giả nói, bóng người đột nhiên biến mất.
Mọi người cũng không thấy lạ, dặn con nhà mình xếp đội.
"Con à, sau khi đi vào tùy tiện tìm một chỗ, bắt đầu tu hành, không nên lãng phí thời gian, biết không!" Có người dặn dò đứa trẻ nhà mình.
"Nếu như con vẫn không đột phá nổi tầng thứ hai, xem ông đây trừng phạt con thế nào." Có người hù dọa đứa trẻ nhà mình.
"A a! Ngoan không khóc, cùng tỷ tỷ đi Đại Mộng Huyễn cảnh." Những trẻ nhỏ cũng được giao cho tiểu tử quen biết, cùng nhau đưa vào Đại Mộng Huyễn cảnh.
Trong lúc nhất thời vô cùng náo nhiệt, quả thực như là một buổi họp phụ huynh quy mô lớn.
Tiêu Trần nhìn mà vui vẻ, có thể giao trẻ nhỏ cho trẻ con mang theo, vậy là vô lo cỡ nào chứ!
"Nhân Hoàng đại nhân, xin chào." Lúc Tiêu Trần đang xem náo nhiệt, viên thịt nhỏ đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Trần.
"Vô Thiên đại nhân, xin chào." Tiêu Trần khom lưng hành lễ, đối với người như vậy, Tiêu Trần cho rằng nàng chịu nổi thi lễ của mình.
Sau khi đáp lễ, Vô Thiên Tôn Giả tò mò hỏi: "Nhân Hoàng đại nhân cũng muốn đi vào Đại Mộng Huyễn cảnh sao?"
Tiêu Trần gật đầu, bắt đầu bịa chuyện: "Ngày ấy sau khi cùng Vô Thiên đại nhân trò chuyện với nhau, được ích lợi không nhỏ. Khiến cho tôi ý thức được phần cuối của lực tín ngưỡng không phải đại đạo, vì vậy muốn bắt đầu tu hành lại từ đầu, đi xem phong cảnh tốt nhất vậy."
"Tốt." Mắt to tròn vo của Vô Thiên Tôn Giả tràn đầy thưởng thức.
Thế gian này có mấy người có thể buông bỏ chứ?
Theo Vô Thiên Tôn Giả thấy, Tiêu Trần có thể từ bỏ lực tín ngưỡng, tu hành một lần nữa, đáng được ca ngợi.
Thấy Tiêu Trần và Vô Thiên Tôn Giả trò chuyện với nhau thật vui, mọi người có dáng vẻ như gặp quỷ, lúc này mới ý thức được, thiếu niên chỉ có Nhất Trọng Cảnh trước mắt không phải là một loại người bình thường.

Bình Luận

0 Thảo luận