Mấy cô gái ăn mặc kiểu người hầu cẩn thận hầu hạ bên cạnh.
Bọn họ đều là người bà già họ Ôn nọ đưa tới.
"Phu nhân thật xinh đẹp." Một người hầu mắt to tròn đáng yêu nhìn Bạch Tử Yên không nhịn được cảm thán một tiếng.
"Tôi không phải là phu nhân của các cô, bây giờ không phải, tương lai cũng không phải."
Lời Bạch Tử Yên nói lạnh lùng như gió lạnh mùa đông.
Bạch Tử Yên nắm chặt phi kiếm trong tay, máu me đầm đìa.
"Người phải mà." Một giọng nói như con vịt già vang lên.
Một bà lão xuất hiện bên cạnh Bạch Tử Yên.
"Đại nhân." Đông đảo người hầu cung kính khom lưng hành lễ.
"Lui xuống đi."
Bà lão phất tay, nhìn Bạch Tử Yên, sự khoái ý biến thái lại hiện lên trên mặt bà ta.
"Đúng là đẹp mà, đời tôi chưa từng gặp qua người đẹp nào như cô."
Bà lão nhẹ nhàng giúp Bạch Tử Yên sửa sang đồ cưới, dịu dàng như một mẹ già.
"Cô biết không, nhìn những cô gái được gọi là tiên tử như các cô trở thành đồ chơi cho người khác, đúng là chuyện khác làm người ta rất khoái trá."
Bà lão cúi người nhẹ nhàng nói bên tai Bạch Tử Yên.
Mặt Bạch Tử Yên không chút thay đổi, tỉnh táo như mọi chuyện không liên quan tới mình.
"Năm đó, cũng là một con hồ ly tinh xinh đẹp như cô đoạt mất người đàn ông của tôi, cô biết không."
Bạch Tử Yên thương hại nhìn bà lão.
Ánh mắt này lại chọc giận bà lão, bà ta bóp cổ Bạch Tử Yên.
"Tôi biết cô đang suy nghĩ gì, cô muốn tự sát à? Ha ha..."
Bà lão đưa tay, một lá chắn đen bao phủ Bạch Tử Yên.
Sương mù màu đen tiến vào trong thân thể Bạch Tử Yên.
"Keng."
Phi kiếm trong tay Bạch Tử Yên rơi trên mặt đất, sắc mặt trở nên vô cùng nhợt nhạt.
"Trước khi động phòng với Thiếu tông chủ thì cô không thể chết được, đương nhiên sau khi động phòng, cô sẽ sống không bằng chết, ha ha..."
Tiếng cười của bà lão làm Bạch Tử Yên đau màng nhĩ.
"Nếu như cô vẫn còn nghĩ cách đi tìm chết, e là môn hạ đệ tử của cô cũng sẽ không có kết quả tốt."
Bà lão buông cổ Bạch Tử Yên ra, chậm rãi rời khỏi căn phòng.
"Nếu như cô chết, có khi đệ tử của cô sẽ bị bán đi thanh lâu, để người đời chơi đùa, cô phải suy nghĩ cho kĩ đó."
Thân thể Bạch Tử Yên run run, nước mắt rơi xuống.
Một cô gái kiên cường như cô, cả đời khóc không quá hai lần.
Giờ khắc này cô rất muốn có một người có thể dựa vào, giúp mình giải quyết những chuyện chướng khí mù mịt này.
Bà lão đi tới trước cửa, lại quay đầu nói: "Chuẩn bị một chút đi, Thiếu tông chủ sắp tới rồi đấy, nếu như tôi không nhìn thấy cô cười, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
"Được." Bạch Tử Yên bỗng dưng cười với hai hàng nước mắt, vô cùng đẹp.
Bà lão gật đầu: "Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy."
Mấy cô gái hầu hạ Bạch Tử Yên dẫn cô đến đại sảnh.
Nơi này còn có một ít dây leo hoa đã khô héo, đây là nơi Trần Trần từng ngủ.
Vừa nghĩ tới Tiêu Trần, Bạch Tử Yên khẽ cười, nụ cười phát ra từ nội tâm.
May mà Trần Trần không ở đây, không liên lụy tới con của mình.
Tất cả trưởng lão và đệ tử của Kính Hoa tông đều quỳ trong đại sảnh.
Các cô đã quỳ ở đây ba ngày rồi, tròn ba ngày, không hề động dù chỉ một chút.
Các cô chỉ có một yêu cầu, mong Bạch Tử Yên không đáp ứng.
"Mọi người đứng dậy đi!" Trên mặt Bạch Tử Yên mang nụ cười, nhìn qua khiến người khác đau lòng.
"Tông chủ, hu hu..." Mấy nữ đệ tử vừa lên tiếng thì đều bật khóc.
"Tông chủ, chúng ta đánh ra đi, cùng lắm là chết thôi, ngài không thể nhảy vào hố lửa được!"
Thập Tam trưởng lão là một người phụ nữ tính tình nóng nảy, trước đây Tiêu Trần treo nội y của cô lên diều thả bay loạn, cô đã đánh sưng mông của Tiêu Trần lên.
Bạch Tử Yên lắc đầu: "Trước đây lúc tôi tán gẫu với Trần Trần, nó đã nói với tôi."
"Thật ra đối với người tu hành như chúng ta, chuyện đơn giản nhất chính là đi tìm chết, chết rồi thì cái gì cũng không biết, rất dễ dàng, quá không thú vị."
"Trần Trần nói sống mới là khó khăn nhất, thế nhưng người cứ luôn phải sống, mặc dù là sống giống như gia súc."
Nhắc tới Tiêu Trần, Bạch Tử Yên lại cười vui vẻ.
"Khi đó tôi hỏi Trần Trần, nếu như gặp phải chuyện không thể lựa chọn thì phải làm thế nào?"
"Các cô biết Trần Trần nói thế nào không?"
Không ai trả lời, không khí ngột ngạt đáng sợ.
Bạch Tử Yên cười nói: "Trần Trần nói ha, không thể lựa chọn? Trên đời này không có chuyện gì không thể lựa chọn, ông đây sẽ cứng rắn đập thẳng mặt, người chết tôi mất mạng mới thôi."
"Trần Trần đúng là một con người mâu thuẫn, một khắc trước còn nói phải sống, sống như gia súc, thế nhưng một khắc sau hỏi lại, chính là người chết tôi mất mạng, không chỗ nào để thương lượng."
Bạch Tử Yên rất ít khi nói chuyện, chớ đừng nói là một lần nói nhiều như vậy.
Hình như cô muốn nói hết lần cho những ngày sau này, bởi vì cô sợ, sợ sau này sẽ không còn cơ hội để nói nữa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận