Nhìn thấy Từ Kiến Quân cái rắm cũng không dám phóng, mọi người đều có chút kinh ngạc.
"Hóa ra Từ lão ma đại danh đỉnh đỉnh là một người vợ quản nghiêm."
Từ Kiến Quân ôm tai, trịnh trọng nói: "Ai ya, dì Vô Song ơi, dì yên tâm, tôi đảm bảo bằng nhân cách của mình, gia chủ Tiêu gia hoàn toàn không có ác ý."
"Anh gọi ai là dì đấy?" Độc Cô Vô Song rất khó chịu, bất kỳ nữ tử nào cũng luôn rất nhạy cảm với cách xưng hô theo tuổi tác.
Tiếng kêu thảm thiết của Từ Kiến Quân, vang tận mây xanh.
Tiêu Trần nhìn Độc Cô Vô Song, tính cách bà cô này gần giống với cô nàng táo bạo kia, mềm cứng không ăn.
Điều này càng khiến Tiêu Trần cảm thấy thân thiết hơn.
Đúng lúc này, một thiếu niên từ trong nhà chạy ra, vẻ mặt lo lắng.
"Độc Cô Viễn, con đi đâu vậy?" Độc Cô Vô Song ngăn thiếu niên lại.
"Dì nhỏ." Thiếu niên nghe thấy Độc Cô Vô Song gọi mình, lập tức đứng nghiêm tại chỗ.
"Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, làm chuyện gì cũng không nên gấp, không được gấp, con làm gì mà vội vàng hấp tấp vậy?" Độc Cô Vô Song nghiêm khắc nói.
Thiếu niên có chút co quắp gãi gãi đầu, xem ra có chút sợ Độc Cô Vô Song.
"Chuyện gì thì từ từ nói." Giọng điệu của Độc Cô Vô Song dịu đi một chút.
Thiếu niên vội nói: "Đứa nhỏ không chịu ăn, lão tổ sai con mời người đến xem."
Tiêu Trần nghe xong rất vui, có lẽ tên nhóc Vô Địch này đến giờ vẫn chưa nguôi giận.
"Không cần mời người đâu, tôi được xưng lão trung y Minh Hải, chuyên trị khoác lác... Phi... Chuyên trị các bệnh khó chữa."
Độc Cô Vô Song nhìn Tiêu Trần đầy hoài nghi.
Tiêu Trần giơ tay lên, thề với trời..
"Nếu không thể cho Vô Địch... Phi... Bé cưng nhà của cô ăn gì đó, ông đây đi ra ngoài sẽ rơi vào hầm phân. Đủ ác độc chưa?"
"Dì Vô Song à, để Tiêu gia chủ đi xem đi, chuyện người khác tôi không biết, nhưng lời nói của Tiêu gia chủ rất đáng tin đấy."
Từ Kiến Quân giọng điệu trở nên nghiêm túc.
Lúc này, Bạch Chỉ cũng nói với Độc Cô Vô Song: "Chị Vô Song, để Tiêu gia chủ đi xem đi, không sao đâu."
Tiêu Trần trợn mắt một cái, tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, lúc là dì, lúc là chị, mấy người xưng hô loạn thật đấy.
Độc Cô Vô Song khá hiểu Bạch Chỉ.
Cô ta luôn là người ít nói, tính tình ổn trọng, khi không chắc chắn sẽ không mở miệng.
Độc Cô Vô Song ngày càng tò mò về thân phận của Tiêu Trần.
"Sau khi đi vào, cậu không được làm loạn, nếu không thì Độc Cô gia ta sẽ không để yên cho cậu đâu." Độc Cô Vô Song cuối cùng cũng lỏng miệng.
"Yên tâm đi, haha!"
"Bốp~!" Một tiếng giòn tan vang lên, tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Tên điên này thực sự đã tát vào mông Độc Cô Vô Song một cái, can đảm cỡ nào, không sợ cỡ nào chứ.
Kinh khủng nhất chính là mọi người đều không nhìn rõ động tác của Tiêu Trần, khi thanh âm vang lên, mọi người mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.
"Haha, phát dục vừa vặn." Tiêu Trần hung hăng càn quấy vùa cười vừa chạy vào phòng.
Độc Cô Vô Song trên mặt tràn đầy tức giận, Trương chân nhân ở một bên lại cười tủm tỉm gật đầu.
"Tiêu diêu tự tại, quả thực là một người cùng thế hệ với chúng ta."
Độc Cô Vô Song che mông của mình, mặc dù vẻ mặt tức giận không kìm được, nhưng trong lòng vẫn không ngừng lẩm bẩm.
"Tên nhóc kia vỗ mông mình mà mình còn chưa kịp phản ứng. Thực lực của hắn có lẽ đã vượt qua Thần Nhất cảnh của mình."
"Dì ơi, con còn phải tìm người không?" Thiếu niên nhìn Độc Cô Vô Song một cách vô tội.
"Đi, đi ngay, đi ngay." Độc Cô Vô Song thở phì phì đuổi theo Tiêu Trần.
...
"Bé cưng, sao con không ăn gì vậy!" Xích Tuyết lau nước mắt, vẻ mặt đầy lo lắng.
Độc Cô Tuyết đã chào đời được vài giờ nhưng đến giờ vẫn chưa uống một ngụm sữa nào cả.
Dù thế nào đi nữa, đứa bé này chỉ sống chết không chịu há mồm đã khiến cả gia đình lo lắng.
"Vô Địch, Vô Địch, tôi tới rồi đây." Như một lão sói xám, Tiêu Trần chạy ra phía sau, tìm kiếm từ phòng này sang phòng khác.
Cuối cùng cũng nhìn thấy một nữ tử trẻ đẹp đang ôm một đứa bé.
"Cậu là ai?" Một ông cụ vẻ mặt hiền lành ngăn cản Tiêu Trần.
Ông cụ này là lão tổ tông của Độc Cô gia.
Lão tổ tông này không có bản lĩnh lắm, sống mấy ngàn năm vẫn là Thần Nhất cảnh, nhưng người ta sống lâu, đã luộc chết không ít đám gia hỏa cùng lứa.
Bây giờ ông cụ tuy một chân đã bước vào Yên Diệt cảnh.
Nhưng ông cụ bản tính lười biếng, không chú tâm tu hành, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc chăm sóc con cái.
Hầu như tất cả những người trong Độc Cô gia đều do ông cụ một tay nuôi lớn.
Bây giờ vất vả mới có một cô con gái, ông cụ nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Chỉ là việc bé cưng không chịu bú sữa mẹ đã khiến ông cụ quýnh quáng cả lên.
Tiêu Trần giả vờ giả vịt nói: "À, tôi là lão trung y Minh Hải, am hiểu dược tính. Nghe nói tiểu công chúa không ăn gì nên tôi tới xem."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận