Khoảng không bắt đầu chấn động dữ dội, bất cứ nơi nào hắc hổ đi qua, hư không đều bị giẫm nát thành từng mảnh.
Uy áp vô biên khiến Đao Chủ không thể động đậy, quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Thực lực khủng bố cùng uy áp như vậy, trong vô số năm này, cũng chỉ có nữ nhân kia mới có thể khiến hắn lĩnh hội một lần.
Vẻ mặt của Đao Chủ trở nên vô cùng u ám, hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ngã xuống ở một nơi không thể hiểu thấu được như vậy.
Hắc hổ to lớn, với uy thế hủy diệt mọi thứ, hung hăng vọt tới Đao Chủ.
Tiêu Trần quay lại mang theo Tương Tư, từ từ rời đi.
"Ầm!"
Tiếng va đập cực lớn vang lên khắp khoảng không, những vòng sóng xung kích đáng sợ có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang lan tràn ra với tốc độ cực lớn.
Nhưng mà, Tiêu Trần ma tính đột nhiên dừng lại, đột nhiên nhìn lại chỗ hắc hổ đáp xuống.
Một kết giới bảy sắc xuất hiện trong làn sóng xung kích, bảo vệ Đao Chủ.
Một thanh niên quần áo rách rưới đứng trong kết giới, mỉm cười nhìn Tiêu Trần ma tính, chính là Kiếm Chủ.
"Thật là một cỗ đao khí đáng sợ, thật là một chiêu thức uy phong, lợi hại, lợi hại."
Kiếm Chủ đưa ra một ngón tay cái với Tiêu Trần ma tính.
Tiêu Trần ma tính vô cảm liếc nhìn Kiếm Chủ.
Người đàn ông này ăn mặc như một kẻ ăn xin thật đáng sợ.
Tiêu Trần ma tính quay đầu lại, nhìn về phía Tương Tư sắc mặt tái nhợt không chút máu.
Nhìn đôi mắt sâu như biển của Tiêu Trần ma tính, Tương Tư có chút ngượng ngùng cúi đầu.
"Công... Công tử, ta có vấn đề gì sao?"
"Ngươi ở đây chờ ta, ta đi giết người." Tiêu Trần quỷ nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình của Tương Tư.
"Công tử, giết... giết là không tốt." Tương Tư cảm nhận được hơi ấm còn sót lại trong lòng bàn tay của Tiêu Trần ma tính, càng ngày càng ngượng ngùng.
Tiêu Trần ma tính nhẹ nhàng lắc đầu: "Có đôi khi, giết người là tốt nhất."
"Ầm!"
Thân hình Tiêu Trần đột nhiên nổ tung tại chỗ, hóa thành sương mù màu đen kịt, sương mù màu đen lao về phía trước, con đường phía trên hư không bị kéo bắt đầu vặn vẹo.
"Đến rồi."
Trong mắt Đao Chủ hiện lên một tia hưng phấn, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm sắt gỉ.
Một đường nhỏ hư không vặn vẹo trong nháy mắt kéo dài tới Kiếm Chủ.
"Nhanh như vậy." Vẻ mặt Kiếm Chủ càng ngày càng hưng phấn.
"Giải kiếm." Tay trái Đao Chủ chỉ thành kiếm, nhẹ nhàng miết kiếm gỉ ở trên tay phải.
Thanh kiếm sắt rách nát, trong nháy mắt, mạnh mẽ thay đổi.
Thân kiếm không còn rỉ sét, trong suốt như suối trong vắt, lưu quang bảy sắc hiện lên trên thân kiếm.
Mũi kiếm sắc bén, phát ra trận trận hàn khí.
Kiếm Chủ dùng kiếm chém về phía trước, kiếm khí đầy màu sắc biến thành những thần long khổng lồ, hoàn toàn phong kín xung quanh.
"Ầm!"
Một thần long đầy màu sắc đột nhiên vỡ tan, thân ảnh của Tiêu Trần ma tính, đột nhiên xuất hiện bên người Kiếm Chủ.
Thân ảnh của cả hai đứng trên một đường thẳng, nhưng lại quay về hai hướng hoàn toàn trái ngược nhau.
Tay cầm kiếm của Kiếm Chủ đột nhiên siết chặt, hắn có chút sững sờ, bởi vì hắn còn hề phát giác được người này xuất hiện bên cạnh hắn như thế nào.
Bầu không khí lúc này cứng lại, trong hư không yên tĩnh đến đáng sợ.
Kiếm Chủ khẽ quay đầu nhìn về phía du ng mạo tuấn tú của Tiêu Trần ma tính, không biết vì sao, Kiếm Chủ đột nhiên cảm thấy người này hình như đã từng nhìn thấy ở nơi nào đó, trong lòng cảm thấy rất quen thuộc.
Ở cảnh giới của bọn họ, tất cả cảm giác đều không phải là không có căn cứ, vì đã có cảm giác như vậy thì ắt hẳn đã từng gặp qua.
Nhưng Kiếm Chủ có thể chắc chắn rằng hắn ta chưa bao giờ đối đầu với một kẻ đáng sợ như vậy trong đời, làm sao hắn có thể không nhớ một kẻ như vậy?
Nhưng cảm giác quen thuộc đó lại rất thật, khiến Đao Chủ không cách nào lý giả.
"Bằng hữu, chúng ta có thể thương lượng được không? Tính mạng của Đao Chủ rất quan trọng. Nếu như gặp chuyện không may, sẽ gây ra rất nhiều rắc rối không đáng có."
Tiêu Trần ma tính liếc nhìn Đao Chủ, ánh mắt thương cảm đó khiến Đao Chủ kinh ngạc.
Kiếm Chủ biết rằng, vấn đề hôm nay này có thể không dễ giải quyết.
Chắc chắn rồi, Tiêu Trần ma tính mặt không biểu cảm nói: "Ngươi muốn chết, vậy thì cứ thử ngăn cản mà mà xem."
Nói xong, Tiêu Trần ma tính vung tay, thanh trường đao màu đỏ, từ nơi Hổ Phách rơi uống, bay với tộc độ cực nhanh.
Tiêu Trần nắm chặt tay chuôi kiếm, đột nhiên vung kiếm, lần lượt từng thanh đao khí màu đen hình lưỡi liềm lao thẳng về phía thần long bảy sắc hóa thành từ những kiếm khí xung quanh.
Mọi thứ xung quanh trong tích tắc bị nuốt chửng, thần long bảy sắc trong nháy mắt bị đao khí đen hình lưỡi liềm cắt thành từng mảnh.
Sắc mặt Đao Chủ có chút khó coi, bởi vì thực lực của người trước mặt đã vượt quá sự tưởng tượng của hắn.
Nhưng hắn không rõ, uy lực của hắc hổ vừa rồi, chênh lệch quá lớn so với thực lực hiện tại của hắn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận