Một tiểu nha đầu như cô ta, sao có thể là đối thủ của một tay tình trường lõi lọc như Lạc Dương chứ.
Lạc Dương nói vài ba câu đã khiến tiểu tỳ nữ suýt chút nữa ngất đi, trong đầu thậm chí còn xuất hiện hình ảnh đẹp đẽ mình và Lạc Dương song túc song phi sau này.
"Nhưng tiểu thư không cho phép em nhúng tay vào chuyện bảng Thiên Cơ." Tiểu tỳ nữ cất giữ một điểm lý trí cuối cùng.
Lạc Dương lắc đầu dịu dàng nói: "Nha đầu ngốc, anh cũng có bảo em đi giết người đâu, em chỉ cần đi cảnh cáo hắn một phen, hoặc là để cho hắn không thể ra tay là được, chuyện nhỏ như vậy, lẽ nào tiểu thư nhà em còn có thể bắt lấy không tha sao?"
Tiểu tỳ nữ đã từng nói với hắn ta, cô ta được tiểu thư nuôi lớn từ nhỏ, ngoài mặt là chủ tớ, thật ra về mặt tình cảm không khác gì với mẹ con.
Lạc Dương lợi dụng điểm này, muốn thuyết phục tiểu tỳ nữ ra tay với Tiêu Trần.
Mọi người thường nói, nam nữ rơi vào tình yêu, chỉ số IQ đều sẽ kịch liệt giảm xuống.
Tiểu tỳ nữ chỉ là một nha đầu mười mấy tuổi, mặc dù là người tu hành, thế nhưng trên tâm trí không thể so được với tay già đời tu hành ngàn trăm vạn năm kia được.
Cuối cùng tiểu tỳ nữ vẫn gật đầu.
Khách sạn Duyệt Lai.
Lưu Thiên Tứ kêu một tô mì, ăn sột soạt.
Làm một đại hiệp giang hồ nổi danh, một bữa cơm không đến mười cân thịt bò hai cân rượu trắng, dường như cũng ngượng ngùng chào hỏi người khác.
Thế nhưng Lưu Thiên Tứ xấu hổ vì trong túi tiền rỗng tuếch, bởi vì tiền của hắn ta, đa số đều cầm đi cứu tế bằng hữu giang hồ.
Trên giang hồ nào có nhiều tiên y nộ mã, khoái ý ân cừu, phần lớn cũng là người bôn ba vì một bữa cơm mà thôi.
Lưu Thiên Tứ hút mì sột soạt ở đây, thế nhưng phu nhân xinh đẹp bàn bên, lại gọi một bàn thịt cá.
Phu nhân dẫn hai tỷ muội Lữ Linh Đồng, vừa uống ít rượu, vừa thỉnh thoảng giễu cợt Lưu Thiên Tứ.
"Ha, Lưu đại hiệp, sao giữa trưa mà lại ăn cái này, nếu như không chê, anh có thể qua đây này." Phu nhân âm dương quái khí gắp lên một miếng thịt bò kho lớn, giơ lên với Lưu Thiên Tứ.
Lưu Thiên Tứ nhìn bàn thức ăn ngon đối diện, đột nhiên cảm thấy sợi mì trong miệng cũng không thơm nữa.
Lưu Thiên Tứ hận cắn răng nói: "Ăn nhiều như vậy, mập chết cô, chúc cả đời không ai muốn cô."
"Đồ con heo chết tiệt nhà anh, có gan nói thêm câu nữa xem." Phu nhân bộp một tiếng quẳng xuống chiếc đũa, hung tợn trừng mắt Lưu Thiên Tứ.
"Hảo nam không cùng nữ đấu." Lưu Thiên Tứ trợn trắng mắt, dùng sức với tô mì còn dư.
Lữ Linh Đồng thấy vậy che miệng, nhỏ giọng cười nói: "Tỷ tỷ, tỷ và Lưu đại hiệp..."
"Đừng nhắc tới con heo chết tiệt đó, mất hết hứng thú." Phu nhân thở phì phò ực một hớp rượu.
Lúc này, một mùi máu tươi sặc mũi lan tràn ra ở trong khách sạn.
Lưu Thiên Tứ nắm chặt đại đao, chăm chú nhìn chằm chằm bên phu nhân, rất sợ xảy ra vấn đề gì.
"Khẩn trương như vậy làm gì?" Bóng dáng Tiêu Trần đột nhiên xuất hiện ở đối diện Lưu Thiên Tứ.
Nghe được giọng của Tiêu Trần, Lưu Thiên Tứ thở phào nhẹ nhõm, buông đao trong tay xuống.
Lưu Thiên Tứ vừa định nuốt sợi mì trong miệng xuống, kết quả thấy thứ Tiêu Trần đặt trên bàn, trong nháy mắt phun ra.
Mấy sợi mì nghịch ngợm chui ra từ lỗ mũi của Lưu Thiên Tứ, treo trên môi lắc lư.
Không riêng Lưu Thiên Tứ, toàn bộ người đang ăn cơm ở đại sảnh đều phun ra.
Một ngụm rượu trắng của phu nhân trực tiếp phun lên trên mặt Lưu Thiên Tứ.
Lưu Thiên Tứ chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, "Cái bà nương chết tiệt này, uống rượu cay quá vậy!"
"Mì của tôi đâu?" Tiêu Trần nhìn cái bàn trống rỗng hỏi.
Lưu Thiên Tứ kéo mì ra khỏi lỗ mũi, vẻ mặt khó tin nhìn đầu người Tiêu Trần đặt trên bàn.
"Cái này... cái này ... đây là đầu của Vũ Thiên sao?"
"Nói nhảm." Tiêu Trần trợn trắng mắt ngồi trên ghế, nhân tiện còn xấu tính quay đầu của Vũ Thiên đối diện với mình.
Lưu Thiên Tứ sửng sốt một hồi, đột nhiên phản ứng kịp, quát lớn với tiểu nhị đang muốn ra ngoài báo quan: "Tiểu nhị, tới tô mì."
Tiểu nhị sợ đến run một cái, nhìn Tiêu Trần bình tĩnh, chỉ có thể hậm hực trở lại phía sau.
Đầu Vũ Thiên bị người lấy mất, tin tức này nhanh chóng truyền ra ngoài, đại sảnh khách sạn Duyệt Lai dần dần náo nhiệt lên.
Tuy Vũ Thiên xuất hiện không lâu, thế nhưng việc gã làm thật đúng là có thể dùng nhân thần cộng phẫn để hình dung.
Đại ma đầu như vậy chết đi, tự nhiên sẽ khiến giang hồ rúng động.
Sau khi hết khiếp sợ phu nhân kia cũng tỉnh táo lại, thế nào cũng phải lôi kéo Tiêu Trần uống hai chén.
Mà ánh mắt Lữ Linh Đồng nhìn Tiêu Trần, thì lại càng ngày càng sáng.
"Con mẹ nó cút đi, nhìn cái gì vậy, về nhà thăm mẹ già của mình đi." Nhìn một đám đông người vây quanh mình, Tiêu Trần há mồm bắt đầu ân cần thăm hỏi mmẹ người khác.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận