Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1206: Quỷ cốc (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Cụ già cũng không trả lời Tiêu Trần, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Trần xem đi xem lại.
Một lúc lâu, cụ già gật đầu, bái một cái thật sâu với Tiêu Trần.
"Tiểu công tử, tôi chờ cậu rất nhiều năm."
"Chờ tôi?" Tiêu Trần nhíu mày, xem ra lại gặp phải thần côn.
Lão nhân cười cười, bước một bước đi ra từ băng lao.
Tiêu Trần hơi nghi ngờ một chút, bởi vì mình không nhìn ra tu vi của lão nhân.
Căn bản chuyện này là không thể nào, trừ phi cụ già này chỉ là một con quỷ bình thường mà thôi.
Nhưng một quỷ bình thường có thể đi ra từ băng lao? Nói đùa à?
Hơn nữa lúc trước Biện Thành Vương cũng đã nói, nơi đây nhốt tổng cộng bốn Thần Nhất Cảnh.
Hiện tại đã thả r aba người, cụ già này phải là Thần Nhất Cảnh cuối cùng.
Nhưng mà bây giờ cụ già này là tình huống gì, mình lại không rõ tu vi của ông ta, hoặc là ông ta chính là một con quỷ phổ thông mà thôi.
Lão nhân cười nói: "Tiểu công tử, không cần phiền não, lão hủ chính là một con quỷ thông thường mà thôi, chỉ là tồn tại lâu hơi chút thôi."
"Lão tử không tin chuyện tà của ông." Tiêu Trần trợn mắt, chuyện mà loại thần côn này nói, tốt nhất ngay cả một cái dấu chấm câu cũng không được tin.
Biện Thành Vương cũng có chút mờ mịt, trước đây lúc lão nhân này tới đã cho thấy thực lực, đích thật là Thần Nhất Cảnh, hơn nữa còn loại thực lực đứng đầu Thần Nhất Cảnh.
Tiêu Trần cũng lười so đo với lão thần côn, hỏi: "Ông chờ tôi để làm chi?"
"Cứu vớt muôn dân." Gương mặt cụ già nghiêm túc, thoạt nhìn cũng không giống đang nói đùa.
"Không rảnh." Tiêu Trần khoát tay áo, nói với Biện Thành Vương: "Lão nhân này tôi không cần, bên cạnh thần côn thì ăn ngủ cũng không an ổn."
Biện Thành Vương gật đầu, nhìn lão đầu hỏi: "Ông tiếp tục ở nơi này đợi, hay là đi ra ngoài."
"Đi ra ngoài." Cụ già nhìn Tiêu Trần, không có bất kỳ do dự nào.
Tiêu Trần nhìn ba quỷ tu Thần Nhất Cảnh nói: "Theo tôi đi, hay là ở lại tiếp tục ngồi tù chỗ này, các ngươi chọn."
"Tiểu công tử có thể tính tôi là một người hay không." Lão đầu cười híp mắt nhìn Tiêu Trần.
"Ông là ai mà ông?" Tiêu Trần không nhịn được phất phất tay: "Đi sang một bên chơi."
"Thế nhân thích gọi lão hủ là Quỷ Cốc Tử." Lão đầu cười híp mắt nói.
"Ah!" Tiêu Trần chỉ ồ một tiếng, không có phản ứng khác.
Lão đầu có chút xấu hổ tiếp tục nói, "Bình sinh lão hủ có bốn bản lãnh lớn."
Thứ nhất là toán học, vĩ độ chòm sao và mặt trời ở trong bàn tay, đều có thể tính toán được quá khứ vị lai; thứ hai là binh học, lục thao tam lược biến hóa vô cùng, bày binh bố trận hành binh, quỷ thần cũng khó lường; thứ ba là đạo học, nghe nhiều biết rộng, hiểu biết lý lẽ, có thể nói năng lý luận bằng cả vạn người khác; thứ tư là đầu thai, tu chân dưỡng tính, loại trừ bệnh tật tuổi tác, ăn uống từ đạo, phi thăng từ đất bằng.
Nghe ba chữ Quỷ Cốc Tử này, ngoại trừ Tiêu Trần, hai con quỷ còn lại, thậm chí cả Diêm La Biện Thành Vương cũng đều kinh ngạc đến suýt thì rớt cầm.
Quỷ Cốc Tử, đó là ai?
Một nhà mưu lược, nhân vật đại biểu cho Đọa gia, người thu thập binh pháp, thủy tổ tung hoành gia, tinh thông học vấn của trăm ngành nghề.
Bởi vì ở ẩn ở Quỷ cốc núi Vân Mộng, cố ý tự xưng là Quỷ Cốc tiên sinh.
Quỷ Cốc Tử thường vào núi tu luyện, am hiểu sâu đạo pháp, kỳ diệu khó lường.
Bản lĩnh của ông ta hết sức cao cường, thông minh cực kì, người khác không thể đuổi kịp.
Hơn hai nghìn năm qua, binh pháp gia tôn ông ta là Thánh Nhân, tung hoành gia tôn ông ta là thủy tổ, đoán mệnh xem bói tôn ông ta là tổ sư gia, mưu lược gia tôn ông ta là Mưu Thánh, danh gia tôn ông ta làm sư tổ, đạo giáo tôn ông ta là Vương Thiền lão tổ.
Dù sao cũng phải nói, vị lão nhân này, đúng là điển hình cho Chân Thánh Nhân thứ thiệt.
Biện Thành Vương cũng không kinh ngạc khi sổ sinh tử không thể ghi chép cuộc đời của lão nhân.
Nhân vật như vậy, há có thể chỉ cần dùng một quyển sổ sinh tử là có thể kết thúc được?
"Quỷ Cốc tiên sinh mạnh khỏe." Bạch Tội đi tới cúi người một cái thật sâu với lão nhân.
Lão nhân nhìn Bạch Tội khẽ gật đầu.
"Cậu có mạng phá quân, sắc bén quá lớn, nhất định sẽ làm nó tổn thương, xem ra hiện tại lời nói trước đây của lão phu đã thành sự thật rồi, ai."
Lão nhân có chút đáng tiếc lắc đầu.
"Thời gian thế nào, mạng thế ấy." Bạch Tội thoáng nhìn qua.
Ngay cả Lưu Thế Kiệt như đáy nồi cũng là vẻ mặt sùng bái đi tới, lễ phép lên tiếng chào.
Lão đầu nhìn Bạch Tội, lại nhìn Lưu Thế Kiệt, khẽ gật đầu.
"Phá quân, tham lang, hai số mệnh lớn, tụ chung một chỗ đúng là không dễ."
Lão đầu nhìn Tiêu Trần, cười híp mắt nói: "Thiên địa có đại nạn, đương nhiên sẽ sắp xếp người có tài năng cùng nhau, tiểu công tử chắc có lẽ không từ chối lão hủ đi."

Bình Luận

0 Thảo luận