"U u...u"
Đột nhiên, giữa hư không vang vọng tiếng kèn lệnh đầy tà khí, giống như một gợn sóng âm nhộn nhạo.
Tiếng khèn lệnh này khiến da đầu Dương Viêm Tinh run lên. Trái tim hắn đập điên cuồng như muốn nổ tung trong lồng ngực.
Dương Viêm Tinh khó khăn lắm mới ổn định được tinh thần, nhưng lại có chuyện bất ngờ xảy ra.
Theo tiếng kèn lệnh vang lên, phía trên những những ngọn cỏ bắt đầu xuất hiện các chấm đen.
Những chấm đen nho nhỏ này xuất hiện rất nhanh, chỉ nháy mắt đã tụ lại thành từng dòng lũ đen ngòm.
Chúng chảy xuống khỏi ngọn cỏ, bắt đầu tràn về phía lĩnh vực của Dương Viêm Tinh.
Nhìn kỹ lại, những điểm nhỏ này lại chính là đoàn chiến binh khoác áo giáp, cầm chiến đao.
Sương đen cuốn quanh người họ là sát khí khủng khiếp ngưng tụ thành, xem ra là bách chiến chi tử rồi.
Có lẽ một binh sĩ sẽ chẳng làm lên sóng gió gì, nhưng một trăm người, một vạn người...vô số người thì sao!
Đội quân chiến binh này chia làm chín đường, hành quân thần tốc đến những ngọn núi cao trong lĩnh vực của Dương Viêm Tinh.
Lúc hành quân, bộ pháp của binh sĩ rất chỉnh tề, khó thế hùng hổ. m thanh phát ra lúc đó dường như ẩn chứa một loại thần thông nào đó, chấn cho lĩnh vực của Dương Viêm Tinh lung lay bất ổn.
Cô gái kia vẫn như trước, không nhanh không chậm đi tới, đám binh sĩ lướt qua người cô ta thế mà cô ta còn chẳng liếc mắt nhìn lấy một cái. Giống như đây chỉ là chuyện ất ơ nhỏ xíu nào đó, không có gì đáng kể.
"Không xong rồi." Dương Viêm Tinh thở dài.
Chênh lệch quá lớn nên hắn ta căn bản là không có vốn liếng để chống cự lại đối phương.
Hôm nay, Dương Viêm Tinh hắn biết rõ chuyện không thể nhưng vẫn làm. Không phải vì đạo tâm của bản thân, chỉ là không thể để Đại Đế mất mặt.
Mà lúc này, một chỗ hoa nở chim hót trong dị không gian.
Một đám thú nương, người nào người nấy đều lộ ra dáng vẻ ngoan ngoãn ngọt ngào vây quanh Tiêu Trần ma tính lạnh nhạt, đang líu ra líu ríu nói gì đó.
Nếu là người bình thường, bị một đám thú nương tràn ngập tình cảm như vậy vây quanh, dự là đã chảy tận hai lít máu mũi rồi. Nhưng Tiêu Trần ma tính thì lại chưng cái mặt lạnh như tiền ra, thiếu điều giơ tay bụp chết mấy cô nhóc đáng yêu này rồi.
* Thú Nương: là mấy em gái chân dài ngực bự hoặc mấy em loli làm nhiệm vụ bảo vệ trong game võng du.
Có mấy thú nương to gan lôi kéo quần áo Tiêu Trần ma tính. Thậm chí, mấy đứa còn nhỏ tuổi còn dám ôm đùi hắn.
Cái này gọi là gan to như bánh xe bò, đúng không!
Chẳng qua đám thú nương này đều là những sinh linh rất bình thường, nhưng với người tu hành mà nói thì ai thèm quan tâm ngươi đẹp hay xấu chứ.
Tiêu Trần ma tính cũng vậy. Từ trước đến nay, ai chọc đến mình thì hắn sẽ bổ cho một đao là xong chuyện. Thế nhưng đối diện với những sinh linh bình thường này, trước giờ hắn đều rất khác chế bản thân.
Thế nên Tiêu Trần thần tính mới bắt chặt lấy nhược điểm duy nhất của đối phương, kéo hắn vào dị giới không gian Thiên Đường này,
"Thế nào, đại ma đầu? Tôi tốt với cậu ha!" Tiêu Trần thần tính không biết từ đâu chui ra.
Vừa nhìn thấy Tiêu Trần thần tính đáng yêu muốn chết, có mấy thú nương liền lao đến líu ríu, vừa sờ vừa hôn hắn.
Tiêu Trần thần tính nổi tiếng là tốt tính, không hề nổi giận. Hắn chỉ giật nhẹ tai thú, xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn họ.
"Ta giết mi, tên khốn nạn này." Tiêu Trần ma tính thật sự chịu hết nổi mà vươn tay. Toàn bộ dị không gian cũng bắt đầu rung chuyển.
Việc này khiến đám thú nương vây quanh hắn sợ chết khiếp. Họ không biết nguyên nhân tại sao nên chỉ coi là động đất, người nào người nấy đều trưng ra vẻ mặt vô cùng đáng thương, ôm chặt lấy Tiêu Trần ma tính.
"Khửa khửa, không chơi với cậu nữa đâu, tôi phải ra ngoài đây. Thời cơ thành đế của tiểu Lam chưa đến, lần này cũng chưa phải lúc. Tôi còn phải đi cứu người đây, bái bai nhé!"
Hình như Tiêu Trần thần tính đã cảm nhận được điều gì đó, phất phất tay với Tiêu Trần ma tính.
Tiêu Trần ma tính nghe xong thì mí mắt giật đùng đùng. Xem chừng ý của thằng nhãi ẻo lả kia chính là muốn lưu đày mình ở cái dị không gian bé tí teo này.
Không phải là Tiêu Trần ma tính không biết thần thông không gian, chỉ là không tinh thông quá thôi.
Nếu là thần thông không gian của người khác, hắn tin là minh có thể dùng bạo lực phá tan, mạnh mẽ rời đi.
Nhưng nếu là của Tiêu Trần thần tính thì lại khác xa.
Thần thông không gian của thằng nhãi này được tạo thành từ vô số dị không gian đan xen với nhau. Đập nát cái này thì sẽ rơi vào cái tiếp theo, cứ lặp đi lặp lại như thế, vĩnh viễn không ngừng lại được. Đây mới thật sự là lưu đày hàng thật giá thật.
Việc này cũng không có nghĩa là Tiêu Trần ma tính chắc chắn không thoát ra được, cái chính là sẽ cực kỳ mất thời gian mà thôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận