"Chủ thượng." Người cua và Nho Sinh cung kính thi lễ một cái.
"Bất luận đại giới gì, giết người tuổi trẻ kia." Một âm thanh lạnh lùng ở trong lòng hai người vang lên.
Ánh mắt kia tới nhanh, đi cũng nhanh.
Người cua và Nho Sinh nhìn nhau, gật đầu.
"Đuổi theo."
"Mẹ nó chứ, đuổi ba tháng rồi, tụi nó bị khùng à, không mệt sao?" Trên một vùng biển rộng mênh mông vô tận, Tiêu Trần hùng hùng hổ hổ.
Chạy thoát trọn ba tháng, vượt qua vô số núi non sông ngòi, Tiêu Trần cũng không biết mình rốt cuộc chạy bao xa xa.
Thế nhưng hai tên phía sau kia giống như kẹo da trâu, cứ luôn đuổi theo không bỏ.
"Bọn họ hận cô như vậy à, đuổi lâu như vậy, còn không ngừng?" Tiêu Trần nằm trên mặt biển, mệt đến đầu lưỡi thò ra ngoài.
Tiêu Trần thực sự chạy hết nổi rồi, ba tháng qua, ngày chạy đêm chạy, cho dù làm bằng sắt cũng chịu không nổi.
Mặc dù là Vô Thiên Tôn Giả cũng không chịu nổi, bởi vì không có trợ cấp, cộng thêm phụ tải tiêu hao rất nhiều, dẫn tới môi của cô ta hoàn toàn trắng bệch, tràn đầy vể ốm yếu.
Vô Thiên Tôn Giả cũng không quan tâm đến hình tượng, nằm trên mặt biển, dành thời gian khôi phục sức mạnh.
"Không đến nỗi." Vô Thiên Tôn Giả lắc đầu, cũng nghi hoặc khó hiểu: "Mục đích của bọn họ chính là các loại tài nguyên tôi nắm trong tay, bọn họ đã chiếm được rồi, hoàn toàn không cần thiết đuổi tới cùng."
Trong lòng Tiêu Trần khẽ hẫng, dường như ý thức được cái gì.
Suy nghĩ một chút, Tiêu Trần nói: "Chờ lát nữa chúng ta chạy tách nhau ra xem, coi bọn họ đuổi theo ai."
Vô Thiên Tôn Giả đứng lên, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tiêu Trần: "Lẽ nào người bọn họ muốn bắt là cậu?"
Quả nhiên không gạt được, loại lão gia hỏa này tùy tiện đoán một chút là có thể đoán được.
Tiêu Trần gật đầu: "Có khả năng rất lớn."
Đôi mày thanh tú của Vô Thiên Tôn Giả cau lại: "Có thể sai khiến bọn họ, trên Đại Địa Vô Tận ngoại trừ chủ thượng ra thì không còn ai khác, cậu và chủ thượng từng có giao du gì à?"
Tiêu Trần nhún vai, cũng không thể nói thân phận chân thật của mình.
Không có cách nào khác trả lời, tùy tiện biên soạn một lý do, khẳng định không thể gạt được Vô Thiên Tôn Giả.
Tiêu Trần dứt khoát bắt đầu giả ngây giả dại: "Không biết, có thể con chó chủ thượng kia, đố kị tôi có vẻ ngoài đẹp trai hơn so với hắn ta!"
Vô Thiên Tôn Giả tức giận trợn trắng mắt nhìn Tiêu Trần, biết Tiêu Trần không muốn nói, cũng không hỏi ra được.
"Qua vùng biển này chính là Thiên Quán thành, chúng ta tụ họp ở trên Thiên Quán thành." Vô Thiên Tôn Giả cũng muốn biết, hai tên kia rốt cuộc là nhằm vào người nào.
Thật ra trong lòng Tiêu Trần đã có đáp án, con mắt to xuất hiện đã nói lên đáp án rằng, người cua và Nho Sinh chỉ sợ là nhằm vào mình.
"Nếu như bọn họ không đuổi cô, cô trở về, một mình tôi là được." Tiêu Trần không muốn liên lụy đến Vô Thiên Tôn Giả.
"Rồi bàn sau!" Vô Thiên Tôn Giả cười, đứng dậy tiếp tục chạy trối chết.
Tiêu Trần cũng không dám dây dưa, trốn về phương xa.
Rất nhanh người cua và Nho Sinh xuất hiện ở nơi lúc trước hai người đã ở.
Hai người này có tình trạng tốt hơn rất nhiều, dù sao trên đường đuổi theo, bọn họ có lượng lớn thiên tài địa bảo tiếp viện, duy trì tình trạng cũng không tệ lắm.
"Người đi rồi." Người cua nhíu mày một cái.
Nho Sinh gật đầu, phóng ra thần thức khổng lồ, kiểm tra hai khí tức.
"Bên này." Không có bất kỳ do dự nào, hai người đuổi theo phương hướng của Tiêu Trần.
"Quả nhiên là hướng về phía ông đây." Tiêu Trần lè lưỡi, mệt giống như con chó.
Đồng thời lại có chút không rõ, vì sao mắt to kỳ quái không đích thân xuất thủ, tiêu diệt mình.
Chắc là đạo sĩ trẻ tuổi kia kiềm chế hắn ta.
Tiêu Trần vừa chạy, vừa suy nghĩ miên man.
"Bịch!"
Một bóng người màu đen, đột nhiên gấp gáp đến, chặn đường Tiêu Trần.
Không có Vô Thiên Tôn Giả giúp đỡ, Tiêu Trần mới biết mình chạy chậm cỡ nào, nhanh như vậy đã bị đuổi kịp rồi.
Tên ngăn chặn ở trước mặt, chắc là sinh linh Nho Sinh kí sinh, khí thế toàn thân kinh khủng, hoàn toàn chính là Thập Tam Cảnh đỉnh phong, không dưới Dịch Tiên hắn đã từng gặp được.
Ngoại trừ mấy Tôn Giả, đây chỉ sợ là người mạnh nhất Tiêu Trần gặp được.
"Huyết Xà." Không dài dòng, Tiêu Trần đặt tay ở trên mặt biển.
Lấy Tiêu Trần làm trung tâm, số lượng lớn máu tươi như tơ võng kéo ra, trong nháy mắt đã hiện đầy trên mặt biển.
"Tiểu huynh đệ, từ lần gặp mặt trước đó cậu vẫn khỏe chứ." Bóng đen kia chắp tay cười, là giọng của Nho Sinh: "Vì đuổi cậu, người này cũng sắp hỏng, thật là khiến cho tôi đau lòng."
Tiêu Trần quay đầu nhìn, cảm nhận được hai khí tức khổng lồ đang đến gần, xem ra người này chỉ là đi đầu.
Tiêu Trần cười lạnh một tiếng: "Làm sao đường đường là Tôn Giả, làm chó săn cho người khác hăng say như thế?"
Bóng đen lên tiếng, cười: "Thật ra thì hẳn là bọn ta càng phải thấy hứng thú, tại sao chủ thượng phải hạ lệnh phải giết với một người không quan trọng gì như cậu."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận