"Đúng là nghiệp chướng mà!" Quỷ Xa lắc đầu, trong lời nói có tí mùi vị trách trời thương dân.
Tiêu Trần chỉ về phía đại dương bên dưới, hỏi: "Tại sao không vào trong biển?"
Cô gái chớp chớp đôi mắt cún long lanh cười rộ lên, lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
"Những người kia không cho chúng tôi xuống biển, họ nói chúng tôi dơ bẩn."
"Con mẹ nó đánh rắm chó gì chứ." Trong mắt Quỷ Xa đầy căm giận bất bình.
Tiêu Trần chỉ chỉ xuống phía dưới, nói:
"Muốn đi không?"
Trong mắt cô gái tràn đầy khát vọng nhưng lại mang theo vẻ bất lực nồng đậm.
Cô gái lắc đầu: "Không thể đi được đâu. Lần trước Nini lén lén đi, mà bị đám người kia giết chết cả rồi."
Cô gái chỉ về một phương hướng, nơi đó có một thi thể khô quắt bị đóng chặt lên rễ cây.
Từ hình dáng thi thể cũng nhìn ra được đó là một ngư nhân.
Vẻ mặt cô gái như đưa đám: "Dáng vẻ Nini rất đẹp, đôi mắt vàng óng ánh. Nhân Ngư tộc chúng tôi rất hiếm khi thấy được màu mắt vàng. Mọi người đều nói đợi Nini lớn lên thì sẽ thành tộc trưởng của chúng tôi."
Tiêu Trần ngồi xổm xuống, hỏi lại: "Muốn đi không?"
Cô gái nhìn thẳng vào mắt Tiêu Trần, trước nay cô chưa từng thấy đôi mắt nào như vậy. Tuy là rất lạnh nhạt nhưng lại giống những vòng xoáy trong đại dương, nguy hiểm đến mức khiến người ta mê muội.
Trái tim cô gái đập bình bịch, quỷ thần xui khiến nói ra một chữ: "Muốn."
Nói xong, cô gái lập tức có chút hối hận, bất an ngọ nguậy ngón tay của mình.
Tiêu Trần gảy nhẹ trường đao màu lam trong tay, một chuỗi âm thanh ong ong truyền đến.
"Đi."
Tiêu Trần vung nhẹ thanh đao trong tay, toàn bộ không gian đột nhiên vang vọng tiếng hét.
Tiếng hét qua đi, thiên địa bỗng nhiên an tĩnh lại.
Yên tĩnh qua đi, toàn bộ không gian bắt đầu rung lắc dữ dội, mặt biển yên ả đột nhiên nóng nảy sôi trào.
Mặt biển giống như bị một thanh đao vô hình cắt ngang, xuất hiện một vết nứt chỉnh tề.
Mặt biển bị cắt đôi rồi bắt đầu chậm rãi dâng lên, thuỷ triều ngập trời vọt lên không trung phía trên đám rễ cây.
Cảnh tượng giống như thần tích khiến tất cả mọi người đều trợn tròn đôi mắt.
Vô số cá biển bị dọa sợ nhảy vọt lên trên mặt biển. Nhìn thấy cảnh tượng này, hốc mắt mọi người đều ứa lệ.
Đây vốn là thiên đường của bọn họ thế nhưng ngàn năm trôi qua lại thành cấm địa.
Sau khi nước biển bao phủ một phần rễ cây thì dừng lại. Cô gái cẩn thận nhìn mặt biển đang gợn sóng lăn tăn, mắt đầy vẻ trông mong.
Tiểu Trần đứng dậy, tản bộ về một hướng khác.
"Đi đi, đợt thuỷ triều này không kéo dài lâu đâu."
Cô gái nhìn theo bóng lưng Tiêu Trần, ánh mắt ngập tràn ấm áp.
"Đại Đế, trước kia sao không phát hiện ra lão nhân gia ngài còn có một mặt nhân từ như vậy nhỉ?"
Quỷ Xa ghé vào vai Tiêu Trần, mang theo mấy phần trêu ghẹo hỏi." Đôi mắt đục ngầu của Tiêu Mỹ Lệ đầy bất mãn, lườm Quỷ Xa.
"Chậc Chậc, tôi toàn nói lời thật lòng mà! Lúc trước Đại Đế đụng đổ một khối lục địa, chôn vùi ti tỉ sinh linh mà lông mày còn chả thèm nhíu một cái kìa."
Tiêu Mỹ Lệ thẹn quá hoá giận nói: "Ông thì biết cái rắm gì? Đấy là một vị Đại Đế khác.
"Mỹ Lệ." Tiêu Trần nhẹ nhàng ngắt lời cô ta.
"Ồ!" tự biết bản thân lỡ lời, Tiêu Mỹ Lệ chủ động ngậm mồm lại.
"y dzô, trong này có chuyện chắc luôn!" Ánh mắt Quỷ Xa đầy tò mò nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần.
Tiêu Trần khe khẽ lắc đầu: "Nếu là tên kia thì ông đã bị nướng lên ăn sạch rồi."
Tiêu Trần và Quỷ Xa đang ở bên đây trò chuyện câu được câu chăng.
Nhưng những người đó lại xuất hiện một trạng thái rất kỳ lạ.
Toàn bộ những người này cũng vô cùng háo hức nhìn mặt biển đang dâng cao ở dưới chân, nhưng lại không ai dám nhảy xuống, thậm chí có người còn trốn vào trong hốc cây.
Mặt biển dưới chân như thể đã trở thành nước lũ thú dữ vậy.
Quỷ Xa nhìn đến trợn mắt, nói: "Đúng là đã quỳ quá lâu rồi nên quên mất mình còn có đầu gối nhỉ?"
Và cô gái nhân ngư đó, trong đội mắt to xinh đẹp lộ ra sự khát vọng và cả nỗi sợ hãi sâu sắc, khiến cho người ta nhìn thấy xót xa.
Cô gái nhân ngư nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần, nhưng Tiêu Trần không quay đầu lại, chỉ khẽ gật đầu.
Cô gái nhân ngủ cắn môi, liếc nhìn cái xác héo khô được treo ở bên kia.
Cuối cùng, bản tính khao khát biển cả đã chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng, cô gái nhảy lên và rơi xuống biển một cách nặng nề.
Sóng biển bắn cao tung tóe, bóng dáng của cô gái không ngừng nhấp nhô trong biển cả.
Nước biển nhẹ nhàng vuốt ve làn da của cô ấy, khuôn mặt của cô gái làm tôn lên sự dịu dàng của ánh nắng. Dáng người uyển chuyển của cô ấy lượn vòng trên biển, hồi lâu cũng không thể tản đi.
Vạn sự khởi đầu nan, khi có được người đầu tiên thì sẽ có người thứ hai, người thứ ba... Và vô số người.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận