Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 513: Ăn nói

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Hoàng Hà, sông mẹ của người Hoa.
Phóng tầm mắt nhìn tới, giống như vô số cự long cùng nhau lượn vòng, đang len lỏi giữa hai ngọn núi, rít gào chồm tới.
Tiêu Trần hé mắt, đưa tay nện một quyền lên bờ sông.
Nước sông vốn chảy xiết, như ác long gầm hét lên.
Chính giữa sông lớn, xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ.
Nhìn vòng xoáy to lớn kia, trong lòng Tiêu Trần không hiểu sao dâng lên một cảm giác không rõ.
Với người có cấp bậc như Tiêu Trần, cảm giác có đôi khi là có thể quyết định sinh tử.
Tiêu Trần nhìn nữ cảnh sát phía sau: "Cô đừng đi theo tôi, theo tiếp nữa thì sẽ xảy ra vấn đề lớn."
Nữ cảnh sát có chút mất mát, lôi kéo góc áo của Tiêu Trần, không chịu buông ra.
Cô muốn đi cùng Tiêu Trần, bởi vì cô có thể cảm nhận được cảm giác an toàn chưa từng có từ trên người Tiêu Trần.
Làm cảnh sát, tính cách cũng rất quả cảm, suy nghĩ một chút nói thẳng: "Tôi muốn đi theo anh, tôi thích cảnh giác đi theo bên cạnh anh."
Dù sao con gái da mặt mỏng, nói xong cũng cúi đầu, mặt cũng đỏ tới mang tai.
"Không được." Tiêu Trần thẳng thừng từ chối nữ cảnh sát.
Cảm giác không rõ càng ngày càng đậm, Chu Tước linh còn có sư tử nhỏ trên bả vai, thân thể cũng hơi run run.
Tiêu Trần suy nghĩ một chút, đặt hai đứa xuống đất, lấy ra vài cánh sen máu từ trong miệng.
Tên lừa gạt tham ăn, lần này thái độ khác thường không đòi hỏi với Tiêu Trần, ngược lại là ngoan ngoãn dựa bên chân Tiêu Trần.
Chu Tước linh nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Trần, dáng vẻ muốn khóc.
Tiêu Trần ngồi xổm xuống, khẽ búng đầu nhỏ của Chu Tước linh cười nói: "Đừng sợ, anh sẽ không để mấy em đi vào đâu."
"Ăn đi." Tiêu Trần đưa một cánh hoa tới bên miệng Chu Tước linh.
Tiểu gia hỏa dùng cánh dụi mắt, ngậm lấy cánh hoa lại không chịu nuốt xuống.
"Anh, em không sợ, em biết phun lửa đấy."
Ngoài miệng nói không sợ, thân thể lại không ngừng run lẩy bẩy.
Tiêu Trần lại nhét một cánh hoa vào miệng sư tử nhỏ cười nói: "Còn em rốt cuộc bình thường nhất rồi, trên đường trở về nhất định phải chiếu cố kỹ mấy đứa kia biết không?"
Sư tử nhỏ nghiêng đầu, tựa hồ có chút không hiểu lời Tiêu Trần nói, Tiêu Trần cười vỗ đầu nó, nhét cánh hoa vào trong miệng nó.
Tiêu Trần nhận mèo béo trong lòng nữ cảnh sát, mèo béo mặt ngu nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhéo mặt béo của nó nói: "Có duyên, nói không chừng ngươi còn có thể gặp phải Kim Hương Ngọc, tu luyện, đừng cả ngày chỉ biết ngủ."
Mèo béo gật đầu, tựa hồ ý thức được cái gì, trên khuôn mặt lớn tròn đầy vẻ không tha.
Tiêu Trần đưa cánh hoa cho nữ cảnh sát, "Ăn đi, tôi giúp cô khai thông sức mạnh trong cơ thể."
Mặc dù nữ cảnh sát không rõ Tiêu Trần muốn làm gì, nhưng mà vẫn nuốt cánh sen máu vào.
Tử khí bỗng nhiên theo bạo phát từ trên người Tiêu Trần, chạy thẳng vào trong cơ thể nữ cảnh sát.
Nữ cảnh sát chỉ cảm thấy hình như có một cây đao nhỏ chạy trong thân thể, loại đau khổ này căn bản không có thể dùng lời nói để hình dung.
"Cô bị người nuôi như lô đỉnh, thân thể suy nhược lâu ngày, tôi khai thông sức mạnh trong cơ thể cô, chống đỡ nổi sẽ thành rồng, không chịu đựng được thì chết ở chỗ này đi!"
Lời Tiêu Trần nói vang lên bên tai, nữ cảnh sát cắn răng, miệng đầy máu tươi.
Lúc đau đến sắp mất đi ý thức, trong thân thể lại tuôn ra một luồng mát lạnh, di chuyển khắp các nơi trong cơ thể.
Không biết qua bao lâu, nữ cảnh sát mở mắt, trong mắt có lưu quang di động.
Nhìn nữ cảnh sát, Tiêu Trần gật đầu, ý chí rất mạnh mẽ.
Nếu đổi thành người bình thường, có lẽ không chống đỡ được đến lúc dược hiệu của Huyết Liên phát tác thì đã chết rồi.
Người bị mang ra làm lò, có ai làm không có tư chất trác tuyệt. Cô gái này cũng không ngoại lệ, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, cô ấy có thể tới được Thần Đạo tam cảnh.
"Cô mang mấy thằng nhóc này đến học viện Tu Hành của thành phố Minh Hải, tìm một người đẹp tên là Ngục Long."
Tiêu Trần nhét con mèo vàng trong tay vào ngực nữ cảnh sát, suy nghĩ rồi nói tiếp: "Nhân tiện nhắn gửi một câu, không được phép quản tôi nữa, nếu sửa xong thân đao rồi thì trực tiếp đi Hư Không là được."
Làm ăn với những người ở vùng đất Thất Lạc của Phi Liêm và vùng đất Nơi Không Thể biết.
Nếu những người đó giữ chữ tín, giao linh thạch thuộc tính Kim cho Ngục Long, lại thêm một số cô tự tìm, có lẽ sửa chữa thân đao không phải là việc khó.
Nữ cảnh sát mờ mịt nhìn Tiêu Trần, giọng hơi run nói: "Tôi, sao tôi lại cảm thấy anh đang nói lời trăn trối thế, tôi sợ quá."
Tiêu Trần trợn trắng mắt: "Ông đây là ai chứ? Trời chưa sập thì ông đây chưa chết, cô không thể nói câu nào may mắn chút sao?"
Nữ cảnh sát lắc đầu, có chút bi thương. Cô ấy có cảm giác, lần từ biệt này, có thể sẽ không gặp lại Tiêu Trần nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận