Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1662: Ăn tươi (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Không thể trách sư phụ được, thân thể của cậu tiềm lực quá lớn, nếu muốn toàn bộ kích phát, chỉ có thể ở thời khắc sinh tử." Thiếu niên che mắt không ngừng lẩm bẩm.
Mắt thấy Tiêu Trần không có lời gì để nói, khuôn mặt buồn nôn cũng không có ý dài dòng, trực tiếp mở miệng rộng tanh hôi.
"Người mạnh nhất tinh không này trong tương lai, chết dưới tay ta, chủ thượng chắc chắn sẽ đối với ta lau mắt mà nhìn, ha ha..." m thanh trầm thấp nhịn không được cười đắc ý.
Xúc tu quấn chặt Tiêu Trần trực tiếp vươn hướng miệng rộng, tốc độ rất chậm, bởi vì nó muốn nhấm nháp sợ hãi, sợ hãi sẽ làm nó trở nên cường đại.
Hơn nữa một người sợ hãi trước lúc chết, là có vị ngon nhất đích.
Nó không tin Tiêu Trần, ở lúc sắp chết cũng sẽ không có một chút sợ hãi.
Chỉ cần có một chút sợ hãi xuất hiện, nó có lòng tin đánh bại ý chí của Tiêu Trần.
Nhìn miệng rộng hôi thối nọ, trong lòng Tiêu Trần nghĩ, con hàng này có đi nặng không, nếu như có thì là đi ra từ nơi nào, dù sao chỉ một cái đầu mà thôi, hình như không có hệ thống bài tiết.
Nếu như ăn mình thật, biến thành bánh, hẳn là màu gì, là khô hay là lỏng, hơn nữa ăn sống như thế có bị tiêu chảy hay không.
Lối suy nghĩ thần kỳ ấy, khiến Tiêu Trần hoàn toàn không tập trung sự chú ý vào việc mình sẽ lập tức bị ăn tươi!
Lúc này Lưu Tô Minh Nguyệt trong ngực Tiêu Trần đột nhiên giật mình.
Sắc mặt Tiêu Trần trở nên có chút khó coi, sau đó một cái đầu nho nhỏ, đáng yêu thò ra ngoài.
Lưu Tô Minh Nguyệt dường như chưa tỉnh ngủ, dụi dụi con mắt, có chút mơ hồ moi cổ áo Tiêu Trần, hỏi: "Đại Đế ca ca, có ăn ngon không?"
Tiêu Trần cười khổ, xem ra là đồ tham ăn.
Tiêu Trần rất muốn nói, nhưng lại không dám, chỉ có thể ừ vài tiếng.
"Tội gì mà không nói thế?" Nhóc lơ mơ Lưu Tô Minh Nguyệt hoàn toàn không có có ý thức đến tình cảnh hiện tại, thở phì phò phồng má bò ra.
"Đại Đế ca ca, anh biết không? Ban nãy em nằm mơ, một tỷ tỷ thật là đẹp nói với em rất nhiều lời nói, thế nhưng em nghe không hiểu."
Lưu Tô Minh Nguyệt vừa bò lên vai Tiêu Trần, vừa nói.
Tiêu Trần cười khổ trong lòng, con nhóc này cũng thực sự đủ mơ hồ, cả ý thức mình lưu lại trước đây đều nhận không ra.
"Hơn nữa tỷ tỷ kia nói, nhất định đừng gả cho Đại Đế ca ca, tỷ tỷ nói Đại Đế ca ca là lưu manh..."
Leo đến trên vai Tiêu Trần, Lưu Tô Minh Nguyệt đột nhiên không nói, bởi vì giờ khắc này cô ta thấy hết hoàn cảnh xung quanh, cũng thấy rõ khuôn mặt nhăn nhóc vì đau đớn của Tiêu Trần.
"Oa..."
Lưu Tô Minh Nguyệt khóc lên như một cái loa công suất lớn.
Tiếng khóc tê tâm liệt phế, nghe mà Tiêu Trần lòng thương yêu không dứt.
"Không khóc không khóc..." Tiêu Trần chung quy nhịn không được, mở miệng an ủi.
Thế nhưng xúc tu nọ, theo Tiêu Trần nói chuyện, ngày càng chặt.
Lúc tay này Tiêu Trần thực sự không chịu nổi, rốt cuộc buông xuống, xúc tu cũng trực tiếp dán chặt lên ngực Tiêu Trần.
Lúc trước có tay chống ngực giữ lại một chút không gian, nhưng bây giờ chút không gian cũng mất.
Mỗi khi Tiêu Trần hít thở một chút, xúc tu thì chặt vài phần, không khí trong lồng ngực Tiêu Trần cấp tốc giảm thiểu.
Lúc này sắc mặt Tiêu Trần khó coi giống như người chết, mặc dù biết nói sẽ tăng nhanh tử vong của mình, nhưng Tiêu Trần vẫn dịu dàng nói hết lời.
"Ngoan không khóc nghe lời..."
Lưu Tô Minh Nguyệt nghe Tiêu Trần nói, khóc càng thương tâm hơn.
Ở trong lòng, Tiêu Trần trực tiếp mắng tổ tông mười tám của sư phụ nhà mình, đều lúc này vẫn chưa xuất hiện.
Tiêu Trần đáng thương còn không biết, sư phụ nhà mình căn bản không có ý muốn xuất thủ cứu hắn.
Sự xuất hiện của Lưu Tô Minh Nguyệt, đưa tới sự chú ý của mặt to buồn nôn kia.
"Là khí tức Cổ Thần, rất quen thuộc." m thanh âm trầm thấp đột nhiên gầm hét lên như phát cuồng.
"Là ngươi chém đứt đầu cao quý của ta, để cho ta không thể phụng dưỡng bên cạnh chủ thượng, con sâu chết tiệt..."
Lưu Tô Minh Nguyệt bị khuôn mặt to lớn gầm rú làm cho hoảng sợ đến mức ngây ngốc tại chỗ, thẳng cho đến lúc này tiểu gia hỏa mới để ý đến khuôn mặt to lớn kinh tởm kia.
"Oa..." Lưu Tô Minh Nguyệt sững sờ một lúc, nhìn khuôn mặt lớn kia, cô sợ tới mức bật khóc.
"Tôi... tôi... không biết anh..., anh... đừng... ăn thịt tôi..."
Lưu Tô Minh Nguyệt vừa khóc vừa nói một cách đáng thương.
"Chạy đi... nha đầu." Tiêu Trần lo lắng hét lên, sắp phát điên khi nhìn thấy khuôn mặt to lớn kinh tởm đó.
"Ô ô" Lưu Tô Minh Nguyệt lau nước mắt, dùng tay nhỏ kéo tóc của Tiêu Trần, hung hăng kéo nó như nhổ củ cải.
"Ô ô Đại Đế ca ca, mau cử động đi, em không thể kéo anh ra."
Tại thời điểm mấu chốt này, Lưu Tô Minh Nguyệt vẫn muốn cứu Tiêu Trần, thực sự là một cô bé "dễ thương".
Đôi tay nhỏ bé của Lưu Tô Minh Nguyệt đỏ bừng, nhưng Tiêu Trần vẫn bất động, cô không kìm được mà bật khóc.

Bình Luận

0 Thảo luận