Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 581: Tiền căn hậu quả

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Bị người ta nói là tuổi còn nhỏ, thật ra thì Tiêu Trần cũng quen rồi. Dù đã sống hơn một vạn năm nhưng trong vũ trụ này, còn có rất nhiều người lớn tuổi hơn hắn.
Ví dụ Quỷ Xa chính một con quỷ già đã sống mấy vạn năm.
"Cô kể tiếp đi." Tiêu Trần hơi gật đầu.
"Hừ!" Cô gái khịt mũi hình như đã hơi phát cáu
"Đúng là không hiểu phong tình, anh luôn đối xử với con gái thế này à?"
"Cô không phải người."
"Anh..." Cô gái tức giận trợn trắng cả mắt.
Sau đó phồng má nói tiếp: "Con mắt đó chiếm giữ cơ thể của tu sĩ, vừa hay tu sĩ kia lại là tông chủ của một tông môn nhỏ.
Vì vậy tu sĩ bị chiếm thân thể đã phân ra một sức mạnh thần bí rồi ban cho các môn hạ đệ tử.
Cảnh giới của những người được chia cho sức mạnh thần bí tăng lên rất nhanh. Phần lớn đều trong vòng một ngàn năm đã đạt đến cảnh giới đại năng.
Một tông môn nhỏ bé lại xuất hiện gần hai trăm vị đại năng, cả thế giới đều bị đảo lộn.
Vô số người đã kéo tới môn phái nhỏ kia. Tông chủ của môn phái cũng không hề keo kiệt, ban sức mạnh cho tất cả những người tìm đến.
Lúc này, Thiên Đạo nhận thấy có điều gì đó không ổn, thông qua các manh mối khác nhau thì nhanh chóng biết được tình hình cụ thể của Con Mắt kia.
Thì ra Con Mắt đó là một loại tà vật ở Dị Độ Ma Giới, được gọi là Thiên Ma Dị Độ.
Nó tồn tại là để ăn mòn các thế giới và biến chúng thành thiên đường của Dị Độ Ma Giới.
Thiên Đạo đoàn kết rất nhiều tu sĩ có đầu óc sáng suốt, bắt đầu một trận quyết chiến với Thiên Ma.
Có lẽ là may mắn, Thiên Ma kia còn chưa hồi phục trạng thái đỉnh cao nên cuối cùng những người do Thiên Đạo dẫn dắt đã giành được chiến thắng.
Con Mắt đáng ghét kia đã bị đánh tan thành tro bụi nhưng thế giới tu luyện phồn hoa một thời cũng bắt đầu suy tàn xuống dốc, không còn sinh ra siêu cấp đại năng nào nữa.
Sau khi mọi việc kết thúc, Thiên Đạo chìm vào giấc ngủ bất tận.
Không biết đã trải qua bao lâu, Thiên Đạo một lần nữa tỉnh lại và cảm nhận được Con Mắt kia sẽ quay về chốn cũ.
Nếu điều này lại xảy ra, Thiên Đạo biết rằng thế giới của mình không thể chống lại nó nữa.
Vì vậy Thiên Đạo đã đến đây, trồng xuống hạt giống của Cây Thế Giới. Nếu như Đại Thế Giới thực sự sụp đổ thì nơi này sẽ trở thành chỗ dựa cuối cùng."
Đôi mắt Tiêu Trần hơi nheo lại, Cây Thế Giới là do Thiên Đạo trồng xuống à?
Nhưng đám người ở Vân Phong đã nói hạt giống không phải do tổ tiên thế hệ đầu tiên của họ trồng cơ mà?
Ngay sau đó thắc mắc của Tiêu Trần đã được giải đáp.
Cô gái tiếp tục nói: "Sau khi Thiên Đạo truyền bá cách gieo hạt của Cây Thế Giới xong thì sẽ giao chuyện này cho một người."
Sau này người đó đã thành lập Phục Long môn, bí quyết này cũng được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Thiên Đạo đã bị thương trong đại chiến, vết thương đó còn chưa lành hẳn. Sau khi săp xếp xong xuôi mọi việc thì lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Vì Thiên Đạo đã bị tổn hại nên giới tu hành khắp Đại Thế Giới chẳng còn người nào lĩnh hội được quy tắc, thực lực càng ngày càng yếu.
Thậm chí ngay cả đại năng cũng là một cảnh giới quá xa vời.
Ngàn năm trước, cuối cùng điều mà Thiên Đạo lo lắng cũng đã xảy ra, Thiên Ma thực sự quay lại."
Lần này, Đại Thế Giới là binh bại như núi đổ, gần như không có sức lực để phản kháng.
Phục Long Môn mang theo hy vọng cuối cùng của Đại Thế Giới, đi tới bên dưới Cây Thế Giới để tu hành, mong một ngày nào đó được trở lại Đại Thế Giới."
Những người này đã nghĩ ra một kế hoạch dẫn độ năng lượng tà ác của Đại Thế Giới đến các thế giới khác.
Bằng cách này thì đám Thiên Ma sẽ có rất nhiều chiến trường để đánh giết. Có lẽ bọn họ sẽ thật sự có cơ hội quay lại Đại Thế Giới.
Tuy nhiên trăm tính vạn tính vẫn không thể ngờ được là lại rước lấy một sát thần như anh. Ầy, Đại Thế Giới xem như đã hoàn toàn đi tong rồi."
Cô gái nói xong thì có chút sầu muộn, khẽ thở dài: "u cũng là số mệnh."
Ngắn ngủn bốn chữ nhưng lại chứa đựng biết bao nhiêu bất đắc dĩ.
"Vậy cô là ai, tổ sư đời thứ nhất của Phục Long Môn à? Thiên Ma ngoại giới hay Thiên Đạo bị tổn hại của Đại Thế Giới kia?" Tiêu Trần hỏi.
Cô gái mỉm cười, vẻ bất lực trên mặt khiến người ta thấy mà xót xa.
"Anh đoán thử xem."
Tiêu Trần lắc đầu: "Tôi không đoán."
Cô gái bĩu môi: "Anh đúng là chẳng thú vị gì hết."
Tiêu Trần ngược lại rất tự giác gật đầu: "Rất nhiều người đều nói như vậy."
Cô gái nhìn Tiêu Trần rồi đung đưa đôi chân dài miên man, không gian im ắng một cách lạ thường.
Thật lâu sau, Tiêu Trận nhẹ giọng nói: "Cô là Thiên Đạo."
Cô gái lại nở nụ cười. Cô ta thực sự rất thích cười, hơn nữa cười rộ lên nhìn cũng rất đẹp mắt.

Bình Luận

0 Thảo luận