"Một đám rác rưởi, thực sự ngay cả vừa đối mặt cũng không đánh nổi."
m thanh một người còn trẻ tuổi vang lên, tiếp đó một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đi ra từ trong cửa lớn.
Đây là một thiếu niên chừng hai mươi tuổi, tướng mạo rất bình thường, theo kiểu nếu đặt trong đám người thì sẽ không nhận ra được.
Thế nhưng trên người thanh niên, lại có một loại thần vận không rõ, làm cho khí chất của cậu ta thanh linh như u lan.
Khí hủy diệt vô biên, cùng thanh linh trên người của hắn, là hai loại cực đoan, nhưng lại dung hợp hoàn mỹ với nhau, không hề có tí đột ngột, thật sự là cực kỳ kỳ lạ.
Kỳ dị nhất chính là, trên vai người thanh niên còn có một chữ nhỏ đỏ máu đang đứng.
Cái chữ nhỏ đỏ máu này, như một người, mọc ra tay chân, trên tay còn nắm lấy một thanh đại đao.
Người thanh niên nhìn mặt trời rơi xuống đỉnh đầu, ủ rũ lắc đầu.
"Quái vật như vậy, muốn đánh như thế nào? Chủ thượng cũng là già nên hồ đồ rồi, cứ muốn mình tới thăm dò sâu cạn, lão nhân gia ngài thì nghĩ đẹp lắm, muốn tìm kiếm nhược điểm của người khác, chỉ khổ mấy người bạn mạng như chúng tôi, hơi không để ý chỉ sợ sẽ là tan xương nát thịt."
Người thanh niên ngoài miệng mặc dù nói ủ rũ, thế nhưng hạ thủ lại tuyệt đối không nhẹ.
"Mở."
Người thanh niên bỗng nhiên khom lưng, song chưởng ấn xuống hư không dưới người.
Khí hủy diệt kinh khủng, hóa thành một con du long, điên cuồng lan ra.
Trong chốc lát, một trận đồ quỷ dị màu đổ sậm hình thành ở dưới thân người thanh niên.
Trận đồ lan tràn ra ngoài không biết mấy vạn dặm, hoàn toàn bao lấy mặt trời rơi xuống phía trên.
"Tới phiên mi, lên."
Người thanh niên nhẹ nhàng thọt chữ nhỏ đỏ máu trên bả vai.
"Oa oa oa."
Chữ nhỏ đỏ máu phát ra tiếng ê a như đứa trẻ sơ sinh vậy.
Sắc mặt người thanh niên trong nháy mắt biến thành màu gan heo, kêu khóc.
"Mi tìm được huynh đệ? Mi không thể bỏ ta xuống như vậy được, chúng ta chính là chiến hữu đấy!"
"Ngài cũng không thể như vậy được, ngài tìm được huynh đệ, thế nhưng ta phải làm sao bây giờ? Ngài cứ muốn vứt bỏ ta như vậy, vào thời điểm nguy nan nhất này sao?"
Khuôn mặt người thanh niên tái đi, tiểu vương bát đản này hình như không có ý xuất thủ.
"Oa oa oa."
Chữ nhỏ khiêng đại đao lại a a a kêu lên, múa đại đao trong tay hổ hổ sinh phong.
"Ôi ôi ôi, sao mi lại mắng ta thế?"
Người thanh niên thực sự khóc không ra nước mắt, tới giờ rồi, mà tiểu tổ tông này còn chơi đùa được.
"Trước đây chúng ta đã thương lượng tốt, ta giúp mi tìm huynh đệ, mi giúp ta chế tạo hủy diệt. Hiện giờ mi tìm được huynh đệ, không thể quay đầu từ bỏ ta được chứ!"
Người thanh niên gần như là quỳ xuống, nước mắt nước mũi tèm nhem nói: "Chúng ta giống như là hai đống lửa trong trời đông giá rét, đống lửa của ngài như ngọn lửa đang cháy bừng bừng, nhưng ngài không thể vừa quay người là diệt đống lửa nhỏ của ta chứ, ta không muốn chết! Hu hu."
"Oa oa oa." Chữ nhỏ quơ múa đại đao, dùng sống dao đánh hai cái lên ót người thanh niên.
"Ngài không thể mắng người được! Ta cũng không phải là phế vật, dù sao ta cũng là một trong bảy đại Thánh Phong dưới Vương, ngài mắng ta như vậy có tốt không thế?"
Tiểu vương bát đản này vừa đánh vừa mắng, người thanh niên tức giận đến muốn chửi bậy.
"Bất luận như thế nào, lần này ngài phải giúp ta, thứ da dày thịt béo như Bạo Thực đều bị quái vật kia làm thịt, một đối một ta không hề có một chút niềm tin nào."
Người thanh niên liếm láp mặt, bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi.
Lúc này, vầng mặt trời chói chang đã phủ xuống đỉnh đầu.
Nhiệt độ kinh khủng, làm cho hư không xung quanh, vặn vẹo kinh khủng.
"Oa oa oa."
Chữ nhỏ đột nhiên nhảy lên, đại đao trong tay mạnh mẽ vung xuống.
Trận pháp cực lớn dưới người người thanh niên đột nhiên chuyển động.
Trận pháp màu đỏ sậm phát ra ánh sáng rực rỡ kinh khủng.
Trận pháp đỏ sậm, đột nhiên xuất hiện một khe nứt to lớn ở chính giữa.
Khe nứt lan tràn ra cực nhanh, chia trận đồ ra thành hai.
Từ xa nhìn lại, như một cánh cửa to lớn được mở ra trong hư không vô tận.
"Két."
Trong trận đồ đột nhiên phát ra tiếng như tiếng mở cửa.
Trận đồ to lớn đột nhiên được mở ra từ giữa.
Một thế giới quỷ dị xuất hiện ở bên kia trận đồ.
Đó là thế giới hoang vắng vô biên, không có một con đường sống.
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, cứ như vậy rơi vào trong thế giới vắng lặng này.
"Bịch!"
Trận đồ đóng cửa ầm ầm, sau đó tiêu tán đi, trong hư không lại lâm vào im lặng như chết.
Không có mặt trời chói chang, không có trận đồ, dường như chuyện đã xảy ra trước kia chỉ là ảo giác.
Trong hư không chỉ còn Tiêu Trần ma tính nhẹ nhàng trôi nổi, còn có người thanh niên kia, nói cho mọi người, tất cả chuyện vừa rồi không phải là ảo giác.
"Oa oa oa."
Chữ nhỏ lại a a a kêu lên, không ngừng giãy dụa thân thể của mình hướng về phía Tiêu Trần ma tính phương xa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận