Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1004: Nhất Đao Thiên Chinh

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Tiêu Trần ma tính bắt đầu chạy, sức mạnh mạnh mẽ vô cùng khiến y phục trên người Tiêu Trần ma tính rách ra từng khóc.
Máu tươi rỉ ra từ trong từng lỗ chân lông.
Chúng nó chạy bên cạnh Tiêu Trần ma tính, biến thành hơi nước màu đỏ, đẹp không sao tả xiết.
Hắn đẩy đao của mình, cũng hoặc là đao mang theo hắn, đã không phân rõ, thế nhưng vậy thì đã sao chứ.
Hắn và đao của hắn, đều chỉ có một mục tiêu.
Con mắt đó.
Nơi Tiêu Trần ma tính đi qua, hư không bắt đầu sụp đổ.
Hư không sụp đổ như vực sâu kinh khủng, mở ra miệng rộng cắn nuốt hết thảy.
Một đao, tất cả lực lượng đều hội tụ vào một đao này.
Mặc dù là bản thân Tiêu Trần ma tính, cũng bị sức mạnh kinh khủng của một đao kia làm cho vết thương chồng chất.
Trên đời này không có thứ gì mà một đao kia không thể giải quyết.
"Chúng sinh đều ngông cuồng."
m thanh mênh mông kia lại vang lên.
"Ngươi nói không tính..."
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Tiêu Trần ma tính, xuyên thấu tất cả.
Sau đó, bóng dáng Tiêu Trần ma tính cũng xuyên qua con mắt nọ.
Trong giây lát quang hoa tách ra, chiếu sáng toàn bộ hư không.
"Rắc, rắc..."
Ở chính giữa con mắt kia, xuất hiện một vết nứt.
Sau đó lại nhanh chóng suy sụp giống như núi lở, cho đến khi hoàn toàn tiêu tán.
"Ngươi rất mạnh, thế nhưng ngươi có thể đỡ nổi bước chân của ta sao?"
m thanh mênh mông nói ra câu nói sau cùng, hoàn toàn biến mất trong vùng hư không này.
Tiêu Trần ma tính thu hồi đao, lẳng lặng nhìn hư không xa xôi.
Trên người của hắn xuất hiện từng vết rách.
Mặc dù là hắn, khi dùng một chiêu này, cũng phải thừa nhận giá cả to lớn.
"Đảo ngược sinh tử, điên đảo hai cực."
Ma Thôn rống giận, bộ xương tay to lớn ấn vào hư không.
Toàn bộ lĩnh vực giăng đầy bụi gai trong chớp mắt xoay ngược.
Đây rõ ràng là năng lực của Dao Túc Thanh, lúc này lại bị Ma Thôn không tốn sức chút nào dùng được.
Dưới sự bao phủ to lớn của lĩnh vực, mọi thứ đều đảo ngược.
Thậm chí ngay cả thời gian cũng bắt đầu chảy lại.
Ma Thôn lấy được năng lực của Dao Túc Thanh, rất rõ ràng từ trên nguyên chủ nhân là cậu ta, thật sự là châm chọc đến cực điểm.
Mọi người bắt đầu mọc răng, phần lưng còng cũng thẳng lên, làn da nhăn nhúm cũng biến thành trơn tuội.
Thời gian bị trộm đi, lại quay trở về.
Thời gian có lẽ chỉ là đứa trẻ nghịch ngợm, nó len lén chạy ra ngoài chơi một lát, lúc này nó lại về nhà.
Cơ thể của Tiêu Trần nhân tính nhanh chóng thu nhỏ, lại trở về dáng dấp khi trước.
Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn thân thể và bộ ngực nhanh chóng thu nhỏ của mình, cái miệng nhỏ òa một phát, lập tức bật khóc.
Tiêu Trần nhân tính vui vẻ đặt Lưu Tô Minh Nguyệt trên lòng bàn tay.
"Không khóc, không khóc, một ngày nào đó sẽ lớn lên thôi."
Lưu Tô Minh Nguyệt lau nước mắt.
"Vậy phải bao lâu chứ?"
"Không biết."
"Vậy anh có thích người khác trước khi tôi lớn lên không?"
"Có chứ!"
"Hu hu đại sắc lang nhà anh."
"Thế nhưng tôi càng thích cô hơn nè!"
Tiêu Trần ma tính đạp trên hư không đi tới trước mặt Ma Thôn.
Vết rách trên người hắn đã bị năng lực của Dao Túc Thanh chữa trị.
Có lẽ chủ nhân của ánh mắt cũng thật sự không ngờ, năng lực của Dao Túc Thanh, sẽ trở thành lời kết sau cùng.
Thế gian nhất ẩm nhất trác, tự có định số.
"Đại Đế, bảo trọng."
Ma Thôn bái sâu.
Tiêu Trần ma tính khẽ gật đầu.
"Bảo trọng."
Ma Thôn có chút bi thương nhìn phía xa, lẩm bẩm nói: "Mặc dù tôi rất muốn lại gặp lại Đại Đế, thế nhưng tôi hi vọng nguyện vọng này, vĩnh viễn sẽ không thực hiện."
Tiêu Trần ma tính cười, "Tôi sẽ tận lực, để nguyện vọng của cậu không thành sự thật."
Ma Thôn cũng phá lên cười.
"Nếu quả thật có một ngày gặp nhau lần nữa như vậy thì, Đại Đế, tôi sẽ vì ngài, chiến đấu tới hôi phi yên diệt."
"Bảo trọng."
"Bảo trọng."
Chuyện xưa luôn cps bắt đầu, nhưng cũng phải có kết thúc, không phải sao?
Ở một chỗ vĩnh hằng trong vũ trụ bóng tối.
Một con mắt khổng lồ tựa như ngân hà, đột nhiên chảy ra huyết dịch đỏ thắm.
"Chủ thượng."
Vài bóng người, khiếp sợ hô lên.
"Chết rồi sống lại, lĩnh vực cắn nuốt, năng lực của hắn đã nắm giữ được rồi."
Một âm thanh mênh mông vang lên.
"Tiếp theo sẽ là hai người khác."
"Các ngươi đi đi!"
"Cẩn tuân pháp chỉ của chủ tượng." Vài người cung kính thi lễ.
"Chủ thượng, bọn họ thật sự có năng lực uy hiếp được ngài sao?" Giọng của một cô gái vang lên.
"Có."
Mọi người trầm mặc một trận, dần dần rời khỏi.
"Nhiều nhất nghìn năm, ta sẽ đánh vỡ hàng rào."
"Người phản bội các ngươi chuẩn bị xong chưa? Các ngươi sẽ vĩnh viễn đọa lạc trong hắc ám."
Tất cả trong hư không, đều khôi phục bình tĩnh, chỉ có hư không sụp đổ, như kể lại chuyện xảy ra lúc trước.
Tia sáng bùng nổ một lần nữa chiếu sáng xung quanh.
Cảm nhận được độ nóng ấy, mọi người rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Về phần đại quân côn trùng tới bao vây lúc trước, thì đã rút lui.

Bình Luận

0 Thảo luận