Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1701: Điều kiện

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Lữ Linh Đồng thở dài, cũng không giải thích.
"Tiểu San muội cứ ở lại ở trong phòng đi, Tiêu công tử tính cách cổ quái, nếu như muội đi chọc giận hắn, sợ rằng sẽ thêm chuyện."
Lữ Linh San nhìn tỷ tỷ, tuy rằng rất không muốn, nhưng vẫn là nghe lời gật đầu.
"Tỷ, mặt của tỷ sao đỏ vậy?" Lữ Linh San nhìn mặt tỷ tỷ, có chút kinh ngạc hỏi.
Lữ Linh Đồng sờ mặt mình, cảm giác hơi nóng lên, thế nhưng cũng không để ý nhiều.
"Tỷ đi đây, nhớ kỹ không nên chạy loạn, hiện tại Thiên Võ thành rất loạn."
"A cha cha cha cha cha..." Trên giường lớn trong phòng, Lưu Tô Minh Nguyệt đang dùng bàn chân nhỏ đá phía Tiêu Trần, trong miệng phát ra mấy tiếng đáng yêu.
Tay Tiêu Trần tung bay trên dưới, đón đỡ vô ảnh cước của Lưu Tô Minh Nguyệt, hai chơi đùa rất vui vẻ.
"Ầm..." Đang chơi thì Lưu Tô Minh Nguyệt ngã đầu xuống giường, ngủ mất.
"Đồ con heo." Nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt ngủ say, Tiêu Trần cười, bỏ con nhóc vào trong lòng của mình.
"Cộc cộc cộc..." Lúc này tiếng đập cửa vang lên.
"Tiêu công tử, đã ngủ chưa?" Lữ Linh Đồng thanh âm ở cửa vang lên.
Tiêu Trần bĩu môi: "Vào đi, cửa không khóa."
Cửa được nhẹ nhàng đẩy ra, Lữ Linh Đồng đi vào phòng với vẻ mặt hơi nhăn nhó, lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô ta ở chung một phòng với một nam tử vào buổi tối.
Lữ Linh Đồng có chút khẩn trương nhìn Tiêu Trần ngồi ở trên giường, nhỏ giọng nói: "Nửa đêm quấy rầy công tử, thật ngại quá."
Tiêu Trần giật giật mũi, ngửi được từ trên người Lữ Linh Đồng một mùi thơm kỳ quái.
"Mùi gì thế? Bôi nước hoa à?" Tiêu Trần nhéo mũi hỏi.
Lữ Linh Đồng kỳ quái nhìn Tiêu Trần, gỡ xuống túi thơm treo bên hông: "Công tử đang nói tới mùi này sao?"
"Không phải." Tiêu Trần lắc đầu, chỉ ghế bên cạnh: "Ngồi đi."
"Đa tạ công tử." Lữ Linh Đồng gật đầu.
Sau khi ngồi xuống Lữ Linh Đồng nhìn Tiêu Trần, trong lúc nhất thời không biết mở miệng từ nơi nào, bầu không khí có chút xấu hổ.
Nhìn Lữ Linh Đồng có chút co quắp, Tiêu Trần cười hỏi: "Cháu trai đó khuyến khích cô tới tìm tôi à?"
"Ừ." Lữ Linh Đồng nhu thuận gật đầu.
"Cô nương này cũng dễ lừa quá đi, may là gặp được mình, nếu như gặp phải người khác không chừng đã xảy ra chuyện gì."
Tiêu Trần lắc đầu nói: "Chuyện tôi cũng đã biết, chẳng qua chỉ là một cái tát là có thể giải quyết hết, thế nhưng dù sao cô cũng phải cho tôi một cái lý do để giúp cô chứ!"
"Đương nhiên là có lý do còn chưa đủ, cô phải lấy ra được thứ khiến tôi dộng lòng xem như là trao đổi, như vậy tôi có thể giúp cô một lần."
Thật ra Tiêu Trần đây là uyển chuyển cự tuyệt Lữ Linh Đồng.
Bởi vì trên đời này thứ có thể khiến cho Tiêu Trần động tâm không phải là không có, nhưng cô nương trước mắt này khẳng định không lấy ra được.
Lữ Linh Đồng mím môi, không biết vì sao, cô ta chỉ cảm thấy trên người hình như càng ngày càng nóng, tựa như có con kiến đang bò trên người, vô cùng khó chịu, hơn nữa ý thức cũng có chút hoảng hốt.
Lữ Linh Đồng cắn môi, làm cho mình thanh tỉnh hơn.
Nhìn Tiêu Trần, Lữ Linh Đồng nói khẽ: "Tôi muốn tiếp tục sống, muốn cho người nhà sống sót, tôi không lấy được thứ gì có thể khiến công tử động lòng, nếu như công tử không ngại không biết tiểu nữ tử có thể khiến công tử thoả mãn không..."
Lữ Linh Đồng càng nói giọng càng nhỏ, cuối cùng đầu đều sắp chôn trong ngực, đỏ mặt như một con tôm luộc, giọng cũng nhỏ đến mức nghe không rõ.
Đương nhiên Tiêu Trần tai thính mắt tinh lắm, hắn nghe rõ mồn một những lời mà Lữ Linh Đồng nói.
Lời vừa ra khỏi miệng, bản thân Lữ Linh Đồng đều sợ ngây người, lời này cũng không phải ám hiệu, là chỉ rõ thẳng thừng luôn rồi.
Lữ Linh Đồng cũng không biết, tại sao mình có thể nói ra lời không biết xấu hổ như vậy.
Tiêu Trần cười có chút kinh ngạc, bởi vì cô nương hiền lành này, cũng không có vì mình mà biên ra lý do rỗng tuếch, cũng không có để mình đứng trên điểm cao đạo đức.
"Muốn tiếp tục sống, lý do này được rồi, không ai không muốn tiếp tục sống." Tiêu Trần gật đầu tiếp tục nói: "Thế nhưng điều kiện của cô, lại không thể khiến cho tôi động lòng."
Lữ Linh Đồng ngẩng đầu, thời khắc này mặt cô ta đỏ đến mức có chút không bình thường, hơn nữa trong ánh mắt giống như là muốn chảy nước, sóng mắt lưu chuyển, mị thái lan tràn.
Nếu là đàn ông bình thường, chỉ sợ sớm đã nhào tới.
Thế nhưng Tiêu Trần vẫn nhìn Lữ Linh Đồng như là hòn đá, thờ ơ.
Cũng không biết Lữ Linh Đồng lấy dũng khí từ đâu ra, nói thẳng: "Công tử cứ ghét bỏ tiểu nữ tử như vậy sao?"
"Có người bỏ thuốc cô à!" Tiêu Trần cười cười, "Những người này thật đúng là ra vẻ đạo mạo nhỉ, ức hiếp một nữ tử yếu ớt như thế."
Thời khắc này Lữ Linh Đồng dường như nghe không lọt Tiêu Trần đang nói gì.
Lữ Linh Đồng cởi áo khoác, sắp chảy nước mắt, hàm tình mạch mạch nhìn Tiêu Trần, trong lúc nhất thời bầu không khí kiều diễm cực kỳ.

Bình Luận

0 Thảo luận