Long Dược Thiên lưu lại câu nói cuối cùng, rồi thân thể nổ tung, hóa thành thịt nát, rơi xuống đại địa phía dưới.
Bá chủ một phương, Long Dược Thiên, đã rơi xuống khỏi Thiên Đan phong.
Đêm nay, Tinh Long tông khống chế Tinh Long đại lục một trăm nghìn năm đã trở thành lịch sử.
Toàn bộ Tinh Long tông, mười ba ngọn núi chính, bảy mươi hai tiểu phong, tổng cộng hơn trăm ngàn đệ tử không một ai sống sót dưới cơn mưa máu tí tách.
Tinh Long đại lục, phúc địa thứ nhất, cũng dưới cơn mưa máu, tất cả sinh vật đều bị ăn mòn, hóa thành một tử địa thực sự.
Tiêu Trần lau vết máu trên mặt, mở miệng cười, con bọ cạp nhỏ màu tím vui vẻ nhảy nhót trên vai Tiêu Trần.
...
"Con heo chết tiệt, phương pháp kia của cậu không đáng tin cậy tí nào."
"Cậunói cái búa. Mặc dù uy lực trận mưa máu này lợi hại, nhưng Trư ca của cậu ăn chay à?"
"Cậu là ăn chay đấy."
"Đệch con bà nó chứ, thỉnh thoảng ông đây cũng có thể ăn thịt."
"Ăn thịt heo à?"
"Võ Vô Địch, nếu hôm nay ông đây không đánh cậu ị ra shit, coi như cậu khôn khéo sạch sẽ."
...
Hai giọng nói đột nhiên vang lên trong không khí.
Nghe thấy hai giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn này, Tiêu Trần đột nhiên sững sờ tại chỗ.
Dường như đã nhiều năm rồi, hắn không được nghe hai giọng nói quen thuộc này.
Tiêu Trần cảm thấy đôi mắt có chút cay xè, có quỷ mới biết hai thằng này làm cách nào vượt qua hư không vô biên để tới đây.
Tiêu Trần biết, bọn họ nhất định là đến để tìm mình.
Tiêu Trần cất đoản đao, nở nụ cười, nụ cười từ tận đáy lòng.
"Người anh em, tôi ở chỗ này."
Tiêu Trần sải bước đi về phía nơi phát ra âm thanh.
...
Bên ngoài phạm vi bao phủ trong mưa máu, một con lợn nhỏ màu vàng nhìn mưa máu tí tách rơi, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
Người tí hon trên lưng lợn nhỏ vàng, tay cầm một cái lá sen xanh nhìn mưa máu, im lặng không nói, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng.
"Con heo chết tiệt, xông vào đi." Người tí hon lạnh lùng nói.
"Móa nó, chết thì chết thôi, mặc kệ." Lợn nhỏ màu vàng nghiến răng, trong mắt tràn đầy hào quang chẳng xá gì.
Chân sau lợn nhỏ màu vàng nhúng vài cái lên không trung, trông như muốn phát động công kích.
"Con heo chết tiệt, đã lâu không gặp, vẫn chỉ phát triển vóc người, không phát triển đầu óc?"
Nghe thấy giọng nói này, lợn nhỏ màu vàng đột nhiên dừng lại.
Đôi mắt nhỏ của Tiểu Trư màu vàng nhìn đứa trẻ trước mặt, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
"Sao, không nhận ra anh chàng đẹp trai nhất tinh không này nữa à?"
"Oa, Trần ca."
Lợn nhỏ màu vàng bỗng bắt đầu kêu khóc, tiếng khóc rung trời chuyển đất.
Lợn nhỏ màu vàng vọt tới chỗ Tiêu Trần.
"Oa oa, tìm ông thật khổ mà."
Tiêu Trần ôm lấy lợn nhỏ màu vàng, vỗ hai cái vào cái mông tròn trịa của nó.
"Vẫn nhiều thịt như vậy nhỉ!" Tiêu Trần vui vẻ nói.
"Đúng vậy, ông không nhìn thấy một ngày tôi đây chăm sóc tốt như thế nào đâu." Lợn nhỏ màu vàng dương dương đắc ý nói.
"Vô Địch."
Tiêu Trần vươn tay, người tí hon màu vàng nhẹ nhàng nhảy vào lòng bàn tay Tiêu Trần.
Gương mặt liệt ngàn năm không thay đổi của người tí hon màu vàng lộ ra một nụ cười.
"Trần ca, chào buổi sáng."
Rõ ràng là buổi tối, nhưng anh ta nhất định phải nói chào buổi sáng, đây là cách chào hỏi của Võ Vô Địch, cưỡng ép rất xấu hổ.
"Chào buổi sáng, Vô Địch."
Tiêu Trần vui vẻ khoác vai Võ Vô Địch.
Nhìn người bạn cũ quen thuộc, Tiêu Trần chưa bao giờ vui vẻ và thoải mái như vậy.
Ba người nhìn nhau, nhất thời im lặng.
Cuối cùng, chính là Tiêu Trần phá vỡ im lặng: "Sao mọi người lại tới được đây?"
Hắc Phong vui tươi hớn hở nở nụ cười: "Cứ đến thế thôi á, nhắm mắt mở mắt cái thì đã đến rồi, đơn giản vậy thôi."
Tiêu Trần biết rõ tuy những gì họ nói rất dễ dàng, nhưng khổ cực trong đó có lẽ chỉ có họ mới biết.
Tiêu Trần không thể tưởng tượng được, rốt cuộc họ đã gặp phải đại nạn gì lại khiến hai người bạn cũ trở thành như bây giờ.
Võ Vô Địch không cần phải nói, võ phu nửa bước Thần Vô Chỉ Cảnh gần như đồng nghĩa với bất khả chiến bại trên thế gian.
Đừng nhìn Hắc Phong cả ngày cà lơ phất phơ, nhưng gã là một đại năng siêu cấp hàng thật giá thật.
Hơn nữa, trình độ trận pháp của Hắc Phong có thể gọi là kinh người, nói gã là bậc thầy trận pháp số một của Hạo Nhiên đại thế giới, ước chừng không ai dám phản đối.
Nhưng bây giờ hai kẻ khủng bố này thế nào?
Một gã bị đánh trở lại nguyên hình, một kẻ chỉ còn lại Võ Hồn Kim Thân.
Tiêu Trần dùng mông cũng biết, họ nhất định là bởi vì đến tìm mình mà gặp phải bất trắc gì đó.
Hắc Phong vẫy móng heo, khí khái nói: "Ai ya, Trần ca trở nên sĩ diện cãi láo khi nào thế, đừng nói mấy chuyện này nữa, chỉ cần chúng ta gặp được nhau là được rồi, còn lại đều là rắm."
Đúng vậy, không phải chúng ta đã gặp được nhau rồi à? Vậy là đủ rồi, còn lại đều không quan trọng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận