Quỷ Xa sững sờ, từ trước đến nay hắn ta chỉ nhìn thấy Tiêu Trần cười đúng một lần. Nhưng hắn ta không bao giờ có thể quên được hậu quả của nụ cười đó.
Lần đó, Thôn Thiên Đại đế phát động đại chiến, về sau thế nhân xưng đó là "Vạn thần kiếp". Quy mô khủng khiếp, Ma vực, Hạo Nhiên đại thế giới, Minh Bộ đại thế giới cũng không thoát khỏi chiến hỏa.
Thương vong nặng nề đến mức không ai tưởng tượng nổi.
Thậm chí vô số "lão quái vật" trường tồn đều bỏ mạng trong đại chiến lần đó, vì lẽ đó mà hậu thế lấy danh "Vạn thần kiếp", nghĩa là kiếp nạn của vạn vị thần, không ai thoát khỏi.
Thôn Thiên Đại đế đơn thương độc mã giết đến máu chảy thành sông, thi thể chất thành núi, đến lúc vô số đại tông môn dập đầu nhận thua mới đặt dấu chấm hết cho cuộc đại chiến này.
Quỷ Xa rùng mình, người như vậy làm sao có thể lui nửa bước?
Hắn ta đập cánh bay lên, chộp lấy cô bé Thập Nhất đang sợ hãi đứng đó rồi bay đi tránh xa nơi này.
Lúc này, ma khí bên người Tiêu Trần càng ngày càng dày đặc, tóc đen bay phất phới, một luồng khí tức cuồng bạo phóng lên tận trời.
Tiêu Trần bước ra, không gian dưới bước chân vỡ nát như tấm gương mỏng, cả thế giới như bị nhấn chìm trong ma khí khủng bố.
Đây chính là khi Tiêu Trần bộc phát ma tính, là lúc hắn trở thành một nhân cách khác, tàn nhẫn và khát máu.
Lúc này, từng luồng hoàng kim kiếm khí dâng lên. Thế giới đổi sắc, lập tức tràn ngập hào quang.
Đột nhiên cả không gian run lên, những thanh kiếm hoàng kim khổng lồ kia bắt đầu đổi hướng. Tụ lại thành một vòng tròn che khuất bầu trời, đường kính không dưới vạn thước.
Từng thanh kiếm đằng đằng sát khí, như có thể chém tan vạn vật. Tất cả thắng hướng đánh tới Tiêu Trần.
Kiếm khí màu hoàng kim tập hợp lại, hình thành một cơn lốc kinh khủng.
Quỷ Xa thấy vậy liền lạnh hết cả sống lưng.
Sức mạnh kinh thiên động địa như vậy, sợ rằng cường giả Thần cảnh cũng trực tiếp bốc hơi.
Ánh mắt của Tiêu Trần chuyển thành màu đỏ. Dáng vẻ tuấn tú bỗng hóa đáng sợ tột cùng, như một tên hung thần ác ma đến từ Cửu U, Địa ngục.
Gương mặt trắng trẻo của Tiêu Trần bỗng bốc lên từng sợi khí màu đen, từng sợi từng sợi lan tràn như giun đất chạy dưới tuyết.
Tức thì, khuôn mặt hắn thay đổi đáng sợ, đôi mắt Tiêu Trần lồi ra, chi chít sợi máu bao phủ toàn bộ nhãn cầu, miệng hắn đứt ra, từng cái răng trắng tinh chen chúc mọc lên, dần trở nên sắc nhọn.
Đến một lúc sau thì mới dừng lại, gương mặt giờ như bị cái miệng nứt toác chia ra hai nửa.
Ác quỷ nhìn vào còn thấy sợ.
"Ca ca... ca ca bị sao vậy?" Thập Nhất sợ hãi nói.
Quỷ Xa trịnh trọng thốt lên: "Ma tướng."
Một con hung thú khát máu nhất, hung hãn nhất cũng có thể nảy sinh lòng trắc ẩn vào một lúc nào đó. Nhưng với Ma tướng, tuyệt nhiên chính xác nhất với hai chữ "vô tâm".
Quỷ Xa nhớ lại những gì Tiêu Trần từng làm trước đó không lâu, chăm sóc cô bé Thập Nhất, phóng sinh cá voi, giải cứu cư dân bản địa tại Thế giới thụ khỏi biển khổ.
Từng hành động này đều chứng minh Tiêu Trần có lòng trắc ẩn, hoàn toàn trái ngược với Ma tướng trước mặt, không có cách nào giải thích được tại sao.
Chẳng lẽ những gì Tiêu Trần làm trước kia đều là giả sao?
Chẳng lẽ "ác ma" Tiêu Trần trước mắt đây mới là bản chất của hắn sao?
Nhìn Tiêu Trần bộc phát ma tướng, Quỷ Xa không dám ở lại đây một giây nào nữa, sợ sẽ trở thành mục tiêu của hắn.
Một khi tiến vào trạng thái này, chỉ có giết hết tất cả sinh linh trong tầm mắt thì mới có thể tỉnh táo trở lại. Vậy nên Quỷ Xa chỉ có thể nhanh chóng cắp theo Thập Nhất bay đi thật xa.
Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng ngựa hí, báo hiệu đại chiến bắt đầu.
Một đạo quân lũ lượt tiến tới, thống lĩnh bởi một tráng hán cầm đại kích (Kích, một loại vũ khí lạnh thời Trung Hoa cổ đại). Khí thế như hồng, sát ý trùng thiên, ngạo nghễ đánh xuống Tiêu Trần.
Trên có sát quân, dưới có kiếm khí. Tiêu Trần bị vây lại, dường như không lối thoát.
Nhưng bỗng nhiên, đôi mắt hắn biến đổi, tỏa ra sát khí kinh thiên động địa.
Từng luồng ma khí xoay quanh Tiêu Trần, khiến bóng dáng của hắn như ẩn như hiện.
Ngay lúc tưởng chừng như tất cả sẽ va chạm kịch liệt, Tiêu Trần đột nhiên cử động.
Bóng dáng hắn vút lên, giống như một kẻ điên, dùng thân thể của mình xông vào đạo quân phía trên.
Thấy Tiêu Trần xông tới, tráng hán khẽ nheo mắt lại, khí thế đạt tới cực điểm.
Không gian xung quanh ông ta vặn vẹo, vỡ nát, một luồng khí lạnh lẽo bao trùm lên.
Tiêu Trần không tránh né.
"Bùm!"
Ma khí màu đen và sát ý màu đỏ va chạm dữ dội trên không trung.
Cả thế giới rung chuyển, một làn sóng xung kích đáng sợ có thể thấy bằng mắt thường khuếch tán ra xung quanh.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về chỗ này.
Ma khí, sát ý sau khi va chạm cũng dần dần tiêu tan, không gian bên trên như dừng lại tại khoảnh khắc đó.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận