Có lẽ nó đã sớm nhìn ra Tiêu Trần chẳng qua là nỏ mạnh hết đà, nhảy nhót không được vài cái, cố ý bị kéo ra ngoài.
Con hàng này quả thực còn tinh hơn người, rõ ràng còn biết kỳ địch lấy nhược, bày mưu rồi hành động.
Võ Vô Địch tay mắt lanh lẹ nắm thừng trói yêu.
Hắc Phong cũng kịp phản ứng, dùng miệng cắn sợi dây.
Lưu Tô Minh Nguyệt quá nhỏ, cô nhóc mơ hồ này thế mà đi nắm tóc Võ Vô Địch, giúp đỡ mà chỉ gây thêm trở ngại.
"Chít chít chít chít..."
Trong mắt vàng đất của con xuyên sơn giáp tràn đầy châm chọc, thân thể nó vừa chuyển, vọt thẳng hướng thành động bên cạnh.
Ba tiểu gia hỏa, ngoại trừ Võ Vô Địch có một ngàn cân khí lực.
Sức chiến đấu của hai vị còn lại, có thể bỏ qua không tính.
Mọi người nhanh chóng dùng hết sức lực, nhưng vẫn không thể ngăn cản bước chân của con xuyên sơn giáp.
Mắt thấy con xuyên sơn giáp, sẽ tiến vào trong vách động bên cạnh.
Một chút hi vọng sống Tiêu Trần phục vụ quên mình đưa tới, sắp phải hóa thành bọt nước.
Đột nhiên từng tiếng nước vang lên trong sơn động.
"Rầm rầm..."
Nước thủy triều đen kịt điên cuồng lao qua, trong nháy mắt che mất tất cả.
Bàn tay ngọc thon thon đột nhiên xuất hiện, một phát bấu lấy cổ con xuyên sơn giáp.
Cảm giác tử vong lạnh như băng từ từ biến mất, thay vào đó là ấm áp như thái dương.
Tiêu Trần muốn mở mắt, thế nhưng phát hiện mí mắt rất nặng, thế nào cũng không mở ra được.
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
"Tỷ tỷ, Đại Đế ca ca khi nào tỉnh lại thế!"
Là giọng của Lưu Tô Minh Nguyệt.
"Tiểu gia hỏa, không cần lo lắng, con xuyên sơn giáp nọ không biết đã ăn bao nhiêu Thất Sắc Dị Thai, nội đan của nó là có thể giải độc."
"Chỉ là, độc trong người tiểu công tử thực sự quá mãnh liệt, lại hỗn hợp với độc của con nhện kia, loại độc chất này đã bay vọt về chất, nó đã thẩm thấu tới hồn phách, sau này tiểu công tử sợ rằng sẽ trở thành độc thể rất hiếm thấy."
Giọng nói có chút bất đắc dĩ của Tử Thần mơ hồ truyền vào trong tai Tiêu Trần.
Trong lúc nói chuyện phiếm với Tử Thần và Lưu Tô Minh Nguyệt, Tiêu Trần uể oải chìm vào giấc ngủ.
Đến khi mở mắt ra, chỉ cảm thấy một sự mềm mại khác thường.
"Tiểu công tử, cậu đã tỉnh?"
Giọng của Tử Thần êm ái, truyền vào trong lỗ tai của Tiêu Trần.
Tiêu Trần mơ mơ màng màng quơ quơ đầu, con mắt mơ hồ dần dần rõ ràng.
Khuôn mặt tròn xinh đẹp của Tử Thần xuất hiện ở trước mắt mình.
Tiêu Trần lúc này mới phát hiện, bản thân thế mà lại bị Tử Thần ôm vào trong ngực, mà vẻ ấm áp mình cảm nhận được này, lại là bộ ngực mềm mại của Tử Thần.
Tiêu Trần thoải mái dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cà cà vào bộ ngực nguy nga của Tử Thần.
Đột nhiên một bóng dáng nho nhỏ, nhào vào trong ngực Tiêu Trần, chính là Lưu Tô Minh Nguyệt.
Lưu Tô Minh Nguyệt lau nước mắt, gương mặt hổ thẹn.
"Đại Đế ca ca, xin lỗi..."
Tiêu Trần cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nhỏ của Lưu Tô Minh Nguyệt: "Ba chữ này, về sau cũng không cần để tôi nghe thấy nữa."
"Thế nhưng..." Lưu Tô Minh Nguyệt ngày càng thương tâm.
"Không có việc gì, không có việc gì, không phải tôi vẫn sống rất tốt sao." Tiêu Trần ngồi dậy từ trong lòng của Tử Thần, bỏ cô nhóc thương tâm lên vai của mình.
Lúc này Tiêu Trần mới phát hiện, bản thân vậy mà lại ngồi trên đầu con sóng do Tử Triều hóa thành, Tử Triều đang không ngừng đi về phía trước, dường như là đang chạy.
Mà ở phía sau Tử Triều, còn có đại gia hỏa một đầu ba chân.
Chính là con bò tót kì quái bị Tử Thần bắt trở lại.
Những con kia, hì hục đi theo phía sau Tử Triều, mệt mắt trợn trắng.
"Đây là muốn đi đâu?" Tiêu Trần tò mò hỏi.
"Tìm một nơi non xanh nước biếc, cho người tu luyện sử dụng." Tử Thần cười, chỉ chỉ nơi xa.
Tuy rằng con đường võ đạo Tiêu Trần đi theo, đối với thiên địa linh khí không có yêu cầu gì.
Thế nhưng một hoàn cảnh tốt, vẫn có thể khiến thể xác và tinh thần của người ta vui thích.
Trong tầm mắt xuất hiện một ngọn núi lớn xanh tươi rậm rạp, có thất thải hà quang bao phủ, tiên khí nhẹ nhàng.
"Thế giới này, đã bị ô nhiễm bởi ma khí của Đại Ma Đầu, còn có loại đất lành này à?"
Tiêu Trần có chút hiếu kỳ hỏi.
"Thế gian nào có chuyện tuyệt đối, cho dù là hư không tối tăm và im lặng, cũng sẽ có ánh sáng, nơi đây xuất hiện một vùng đất lành cũng không kỳ quái."
Tử Thần nhỏ bé cười nói.
Tiêu Trần gật đầu, "Trời cao có đức hiếu sinh, nó dù sao cũng để lại cho sinh linh một chút hi vọng sống."
Lúc này Võ Vô Địch và Hắc Phong, không biết xông ra từ nơi nào.
Hắc Phong thấy Tiêu Trần tỉnh, bộ dạng gào khan giống như giết lợn.
"Trần Ca Nhi, anh tỉnh rồi, tôi còn tưởng rằng anh cứ ngủ tiếp như vậy chứ? Tôi ngay cả khắc gì lên mộ của anh cũng đã nghĩ xong, Đại Đế thứ nhất bị nấm độc hại chết, thế nào không tệ chứ!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận