Những cơn lốc xoáy đao khí này không những không gây hại cho hắn ta mà thậm chí còn có khả năng nổi loạn.
Tiêu Trần ma tính nhìn lên, thấy Đao Chủ đã đến phía trên mình.
"Ai, cho ngươi chạy lên đó sao?"
Điều mà Tiêu Trần ma tính ghét nhất là thứ gì đó đang lủng lẳng trên đỉnh đầu của mình.
Lúc này, Đao Chủ kỳ thực đã có ý định rút lui, nhưng sự tự trọng của hắn không có phép hắn làm như vậy.
Đao Chủ giơ trường đao màu đỏ tươi trong tay lên cao, một bức tranh chiến hỏa bay tán loạn, bên cạnh hắn sáng tắt bất định.
Trường đao màu đỏ tươi kịch liệt chớp tắt ánh sáng đỏ, không gian xung quanh kịch liệt biến ảo.
"Chiến trường Vô Gian."
Dưới chân Tiêu Trần ma tính đột nhiên xuất hiện một mảnh đại địa, đại địa màu huyết hồng, giống như ngâm trong máu tươi.
Không gian xung quanh hàng ngàn dặm cũng bị bao phủ bởi một chiến trường cổ xưa.
Trong chiến trường, trời và đất đỏ rực như máu.
Vô số xác chết chất thành núi, sông chảy xuôi trên đại địa chính là màu máu đỏ tươi.
Đúng là một nơi Tu La.
Tiêu Trần ma tính nhẹ nhàng giật giật ngón tay, phát hiện ra rằng chiến trường cổ xưa ở đây mọi thứ đều bị cô lập, thực lực của bản thân đã bị cưỡng bức suy yếu một phần lớn.
"Lĩnh vực sao? Quá yếu." Tiêu Trần ma tính nhẹ nhàng lắc đầu.
......
Thân ảnh của Đao Chủ đứng trên đỉnh núi thây, giống như sát thần cuối cùng còn sống sót trên chiến trường.
Trường đao trên tay hắn lúc này càng lúc càng đỏ và sáng hơn, tựa hồ như đã uống no máu kẻ thù.
Đao Chủ đứng trên đỉnh núi thây, nhìn xuống Tiêu Trần ma tính, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
Tiêu Trần ma tính chán ghét nhíu mày, như thể một cô gái nhìn thấy một con bọ buồn nôn.
Biểu cảm nhỏ này không thoát khỏi con mắt của Đao Chủ.
Đao Chủ đột nhiên tức giận như bị chó giẫm phải đuôi, vô số năm qua, nào ai dám dùng thái độ như vậy đối đãi với hắn?
Lòng tự tôn đáng thương lại bị chà đạp một cách vô hình.
Đao Chủ tức giận vung thanh trường đao trong tay, toàn bộ chiến trường bắt đầu không ngừng chấn động.
Đại thế chiến trường, không ngừng tập trung về phía Đao Chủ.
Thân ảnh của Đao Chủ dần trở nên mơ hồ, từ từ hóa thành từng điểm huyết quang biến mất trên chiến trường.
Hắn trở thành thần ở đây, vị thần cai quản mọi thứ, vị thần ở khắp mọi nơi.
Nơi này giống như đấu trường thú, mà Đao Chủ chính là chủ nhân của đấu trường thú, là người điều khiển sự sống và cái chết của mọi sinh vật trong chiến trường này.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Tiêu Trần càng trở nên chán ghét.
Đao là một đồ vật thuần túy, nó cũng là thứ đơn giản nhất, làm sao có thể sử dụng nó như thế này?
Vào lúc này, một trường đao màu đỏ như máu xuất hiện trên cổ Tiêu Trần.
Thanh đao đến quá đột ngột, như thể thanh đao đã luôn ở đó.
"Ha ha......"
Một cái cười lạnh xuất hiện ở trong Tiêu Trần ma tính, thân ảnh của Đao Chủ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tiêu Trần.
"Ngươi còn di ngôn nào không?" Trên mặt Đao Chủ rốt cuộc xuất hiện thần sắc đắc ý.
Trong chiến trường này, hắn là vị thần điều khiển mọi thứ, và không ai có thể đánh bại hắn trong chiến trường này.
Nhìn Đao Chủ đầy đắc ý, Tiêu Trần ma tính lạnh lùng nói: "Ngươi không xứng dùng đao."
"Ồ? Thật thú vị. Nếu ta không xứng dùng đao, vậy thì không ai trên phiến tinh không này xứng đáng dùng đao rồi."
Đao Chủ cười, tâm trạng rất tốt, hắn luôn rất tận hưởng cảm giác được khống chế sinh tử này.
Tiêu Trần ma tính không muốn nói chuyện với một kẻ thiểu năng như vậy.
Trong mắt Tiêu Trần ma tính, một gã mổ heo khi cầm đao mổ heo, còn giống với một người cầm đao hơn là kẻ trước mặt này.
"Ngươi không muốn nói gì đó sao?" Đao Chủ có chút bực bội, người này tạo sao hiện tại lại có thể lãnh đạm như vậy.
Tiêu Trần ma tính khẽ cúi đầu nhìn trường đao màu đỏ trên cổ mình.
"Xin chào."
Tiêu Trần ma tính thế mà lại đang vấn an thanh trường đao đỏ kia, làm như không thấy Đao Chủ.
Đao Chủ nhìn Tiêu Trần ma tính như nhìn một kẻ đần.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến Đao Chủ đột nhiên mở to hai mắt.
Một thân ảnh hư ảo hóa ra từ hình dáng đỏ như máu của trường đao.
Đây là một nữ nhân, mặc một chiếc áo dài màu đỏ, dung mạo xinh đẹp đến không gì sánh được.
Nữ tử trông hơi yếu ớt, thái sinh hai má lúm đồng tiền buồn, bệnh tật của toàn thân, nước mắt chực trào, khẽ thở dài, như bông hoa xinh đẹp tĩnh lặng soi bóng trên mặt nước, hành động như liễu yếu đào tơ đỡ gió.
Toàn thân Đao Chủ run lên vì kích động, hắn tình cờ có được thanh đao này, cho tới nay, đoa linh của thanh đao này đều chưa từng xuất hiện.
Hơn nữa, hắn cũng đã thăm dò cây đao, nhưng không tìm thấy dấu vết của đao linh.
Điều này khiến hắn cho rằng thanh đao này không có đao linh.
Nhưng ngay cả khi đao linh không xuất hiện, uy lực của thanh đao này vẫn không thể tưởng tượng nổi.
Vì vậy từ khi lấy được thanh đao này, Đao Chủ đã bỏ thanh đao trước đó và một mực sử dụng thanh đao "không" có đao linh này.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận