Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 415: Thời gian còn dài (1)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:06:44
Người đàn ông có râu nhẹ nhàng lắc đầu, trên người đột nhiên bùng lên thần quang vạn trượng.
Tiêu Trần mắt nheo lại, đứng lên khỏi mặt đất.
Khi thần quang trên người đàn ông có râu bùng nổ, cảnh tượng trước mắt Tiêu Trần thay đổi rõ rệt.
Mọi thứ dường như đang đi ngược lại nhanh chóng.
"Dòng chảy thời gian!"
Tiêu Trần lạnh lùng thốt ra những lời này.
Việc đặt chân dòng chảy thời gian là điều cấm kỵ, ngay cả đại đế cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Nhưng bây giờ, Tiêu Trần đang ở trong dòng chảy thời gian, mọi thứ xung quanh hắn không ngừng quay ngược, giống như đang xem một bộ phim tua lại vậy. Đây chẳng khác nào đang lao vào chỗ chết!
Rốt cuộc người đàn ông có râu này đang muốn đưa hắn đi xem cái gì?
Không biết đã qua bao lâu, cảnh tượng trước mắt đã biến thành bóng tối, màu đen khiến người ta sợ hãi, màu đen khiến người ta cảm thấy có thứ gì đó đang lẩn khuất.
Trong bóng tối vô tận phía trước, một vết nứt đen kịt đậm đặc hơn xuất hiện trước mặt hắn.
Nhìn bóng tối này, khuôn mặt Tiêu Trần trở nên vô cùng xấu xí.
Tiêu Trần từng đến đây hồi còn là đại đế.
"Vực thẳm Hư Không."
"Răng rắc."
Tiếng thủy tinh vỡ vang lên, bóng tối vô tận trước mặt dường như bị ai đó đánh tan.
Bóng tối vô tận bắt đầu vỡ ra từng chút một, giống như một tấm gương vỡ.
Vết nứt lớn phía trên bóng tối bắt đầu lan rộng.
Tiêu Trần và người đàn ông có râu đứng dưới khe nứt vô tận, giống như một hạt bụi dưới bầu trời đầy sao, tầm thường không đáng kể.
'Rắc rắc! '
Hai tiếng động nhẹ vang lên bên tai Tiêu Trần.
Khi nhìn lại, hắn đã thấy hai móng vuốt to lớn đáng sợ đã bám lên trên mép vết nứt lớn.
Những móng vuốt khổng lồ đó, dù vượt qua dòng chảy thời gian, cũng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và áp bức mà nó mang lại.
Những đường gân xanh nổi lên trên móng vuốt khổng lồ, như thể nó đang nỗ lực cố gắng cạy vết nứt lớn đó và chui từ bên kia sang.
'Răng rắc, răng rắc. '
Vết nứt màu đen khổng lồ thực sự đã bị những móng vuốt màu đen đáng sợ đó tách ra một ít.
Có lẽ cơ thể của nó quá lớn nên cái lỗ mà nó đã mở ra không thể cho phép nó đi qua.
Vào lúc này, một người đàn ông với ánh sáng vàng toàn thân xuất hiện, trông giống như người đàn ông có râu bên cạnh Tiêu Trần.
Râu ria rậm rạp, tay cầm rìu vàng, khí thế cuồn cuộn.
Nhưng thân hình ông ta quá nhỏ, so với bộ móng vuốt kia còn chưa bằng một giọt muối bỏ biển.
Châu chấu đá xe có lẽ chính là cảnh tượng này.
Nhưng tiếp theo, cơ thể của lão râu rậm bắt đầu tăng vọt, phá vỡ toàn bộ thế giới hắc ám.
Chủ nhân của cặp móng vuốt khổng lồ liều mạng xé toạc vết nứt ra, nhưng thần uy của lão râu rậm đã phát ra.
Chiếc rìu thần thần bằng vàng trong tay ông ta chém vào móng vuốt khổng lồ với sức mạnh khủng khiếp.
Sau một tràng gào thét xuyên thủng màng nhĩ, thế giới lại yên tĩnh trở lại.
Không có bóng tối, không có móng vuốt, không có lão râu rậm đầy thần uy.
Tiêu Trần trở về thực tại.
Nhìn lão râu rậm hư ảo trước mặt, nói: "Sao ông lại muốn chơi lá bài cảm xúc? Cho tôi nhìn thấy việc ông ngăn chặn những sinh vật hư không và cứu lấy vũ trụ, để tôi đồng ý yêu cầu của ông chắc?"
Tiêu Trần cười nhạo: "Tắm rửa rồi về nhà ngủ đi."
Tiêu Trần đứng đứng dậy định chuồn đi, ở với loại tồn tại như thế này chẳng bao giờ có kết quả tốt đẹp, Tiêu Trần không phải loại nhàn rỗi sinh nông nổi như thế.
Tiêu Trần không muốn có bất kỳ quan hệ nào với loại người này, quay đầu lập tức rời đi.
Thế nhưng, hắn chưa bước được mấy bước thì bỗng một tiếng thét chói tai vô cùng thê lương từ phía sau truyền đến.
Tiêu Trần biến sắc, cách đây không lâu hắn cũng từng nghe thấy tiếng thét này.
Tiếng thét này phát ra từ sinh vật muốn thoát ra khỏi Hư Không Vực Sâu nhưng lại bị chiếc búa vàng trong tay Đại Đế đập bay về vực sâu.
Tiêu Trần lập tức quay đầu lại, tên râu dài ở phía sau đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Tên râu dài kéo áo của mình ra, để lộ lồng ngực rắn chắc.
Nhưng trên lồng ngực kia lại có một đầu sinh vật vô cùng khủng bố, Tiêu Trần không biết nên hình dung cái đầu lâu này như thế nào.
Lúc nhìn thấy cái đầu lâu này, Tiêu Trần chỉ có một cảm giác là 'tà', từ trước đến nay Tiêu Trần chưa từng nhìn thấy đồ vật nào tà ác đến vậy.
Trong đôi mắt đen kịt kia ngập tràn ham muốn, là ham muốn thôn phệ.
Còn cặp mắt kia lại đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần, hận không thể dán lên thân thể Tiêu Trần ngay lập tức.
"Bị hư không ăn mòn rồi ư?"
Tiêu Trần nhẹ nhàng khua trước người, một thanh trường đao được tạo ra từ tử khí xuất hiện trước người hắn.
Tiêu Trần nắm chặt chuôi đao, nói với Tên râu dài đang vô cùng thống khổ: "Anh có muốn tôi tiễn anh một đoạn đường không?"

Bình Luận

0 Thảo luận