Đám người muốn đến gần hóng hớt đều ngẩng đầu nhìn vào hư không phía xa, thoáng cái sắc mặt đã xanh lè.
Bọn họ nhìn thấy hư không xuất hiện đường ngang dài cùng tiếng ầm ầm vang vọng.
Từ phía xa, bức tường đen khổng lồ cao gần vạn trượng đang vùn vụt lao đến.
Bức tường đen xộc xệch, âm thanh rõ ràng như tiếng sấm, chỉ trong tích tắc đã tới gần.
"Chạy... chạy mau! Đây chính là Tử Triều trong truyền thuyết."
Cho đến lúc này mọi người mới nhận ra thứ kia không phải là một bức tường đen, nó chính là một làn sóng đen bẩn thỉu cao ngập trời.
Thủy triều đen quét tới, tử khí vô biên tràn ngập hư không. Bất cứ nơi nào nó đi qua, vạn vật đều bị chôn vùi.
Tử Triều, dị thủy xếp hạng nhất.
Tương truyền, đây là vật đại hung đã sinh ra tử thần.
Chỉ là không ai ngờ được thứ đại hung trong truyền thuyết đó lại xuất hiện trong mảnh hư không này.
Ông trời có đức hiếu sinh, không ai đáng chết, cũng không ai không nên chết.
Sở dĩ Tiêu Trần ma tính triệu hồi Tử Triều từ xa như vậy là để cho những tu sĩ này có thời gian chạy trốn.
Tất cả mọi người đều như chó nhà có tang, hoảng hốt rời khỏi nơi đã bị Tử Triều bao phủ này.
Cuối cùng bọn họ đã nhận ra. Lúc trước thời gian ngừng lại không phải là do ảo giác. Mà việc có thể dễ dàng đóng băng không gian và thời gian thì ngay cả một Ngụy Đế cũng không làm được, trừ khi là...
Thân phận của thiếu niên áo đen đã hoàn toàn lộ rõ.
Đến lúc này, tất cả những kẻ còn ôm hy vọng ăn may đều hoàn toàn chết tâm.
...
Thuỷ triều đen che trời lấp đất kéo đến.
Khi nó sắp nhấn chìm đám người Tử Linh Lung thì một mảnh lá liễu xanh như ngọc lập tức xoắn tới, nâng cả ba người lên.
Đây chính là thứ mà Tiêu Trần nhân tính đã bắt chẹt lão quái vật Lục Liễu mà có được.
Tiêu Trần nhân tính vờ vịt lau trán.
"Ông không thể nhìn trước ngó sau một tí à? Nếu làm lão bà đáng yêu của tui tan mất, tui xem ông ăn nói thế nào."
Tiêu Trần ma tính lười tiếp lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Đại Bạo diễm, lạnh lùng nói.
"Cơ hội cuối cùng, ra đây."
"Đại Đế bớt giận." Một giọng nói dễ nghe vang lên.
Đại Bạo diễm bùng cháy dữ dội bắt đầu cuộn lại, hình thành một thông đạo bằng hỏa diễm cực lớn.
Một bóng dáng xinh đẹp động lòng người từ thông đạo bước ra.
Cô ta mặc một chiếc váy dài đỏ rực như lửa, mỗi bước đi đều để lại một dấu chân cháy hừng hực.
"Ồ, lửa này thành tinh à. Không được, tôi muốn liếm cô ta."
Tiêu Trần nhân tính lại bắt đầu giở thói đồng bóng ra.
Cô gái xinh đẹp nhìn thủy triều đen quái dị ngập trời bằng ánh mắt vô cùng hoảng sợ. Sự uy hiếp đến từ thuộc tính tương khắc khiến cô ta cực kỳ khó chịu.
Tiêu Trần ma tính phất tay, Tử Triều rút lui.
Cô gái xinh đẹp thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
"Giúp ta luyện lại ba thứ này." Tiêu Trần ma tính nói xong, trong tay lập tức xuất hiện một quả cầu phong ấn nhỏ.
"Bùm." Quả cầu nhỏ bị hắn tính nhẹ nhàng búng lên cao.
Khoảng khắc tiếp theo, hư không vốn được Đại Bạo diễm chiếu sáng chợt tối sầm lại.
Ba ngôi sao từ từ xoay tròn, che khuất tất cả mọi thứ trên đỉnh đầu bọn họ. Tuy chúng không lớn nhưng cũng rất dọa người.
Đồng tử đỏ rực của côc gái xinh đẹp đột nhiên co rút lại.
"Đây là..." cô ta nhìn lên đỉnh đầu, run giọng hỏi.
"Bách Luyện Tinh Vẫn."
Nghe đến đây, cô gái xinh đẹp loạng choạng, suýt nữa thì ngã nhào.
Bách Luyện Tinh Vẫn là một kim loại rất hiếm.
Chẳng qua, dù nó rất hiếm nhưng luyện khí sư lại không hề yêu thích thứ này. Bởi vì nó chả có tác dụng gì khác ngoài...nặng chình chịch.
Hơn nữa, thứ này giống y như tảng đá dưới hố xí, vừa thối vừa cứng, luyện hóa rất khó.
Cô gái xinh đẹp kia muốn khóc luôn rồi, lắp bắp nói: "Cái này, cái này to quá. Tôi...tôi không luyện hết được đâu."
"Tôi biết." không ngờ là Tiêu Trần ma tính lại gật đầu. Sau đó hắn vươn tay với Tiêu Trần nhân tính: "Lấy ra mau."
"Cái giề? Há mồm cũng phun được mỗi hai chữ. Coi chừng ông đây cắn chết cậu." Trên đầu Tiêu Trần nhân tính đầy dấu chấm hỏi.
"Thụ tâm của Thiên Minh Thụ."
"Cái gì chứ?" Cô gái xinh đẹp sợ chết khiếp luôn.
Thiên Minh Thụ trong truyền thuyết, thần thụ có thể kết ra Liệt Dương quả kia.
"Thụ tâm á? Cậu đó, không phải nói là nhánh cây à?"
Tiêu Trần nhân tính lấy khúc gỗ đỏ thẫm từ trong miệng quái ngư ra.
"Khác gì nhau à?" Tiêu Trần ma tính nhận lấy thụ tâm, bực mình lẩm bẩm.
"Ầy, hí hí..." Tiêu Trần nhân tính giật giật lỗ tai của Tiêu Trần ma tính, nở nụ cười rất chi là thô bỉ.
"Nhánh cây và thụ tâm giống như tay và trái tim. Tay và trái tim của cậu có gì khác nhau hả? Không có tay cậu vẫn có thể sống, không có trái tim thì cậu sống được chắc?"
"Hừ." Tiêu Trần ma tính suy nghĩ một chút: "Cũng có lý."
Nhìn đoạn thụ tâm kia, Tiêu Trần nhân tính chỉ có thể thắp một nén nhang cho Thiên Minh thụ. Thần thụ đáng thương đã bị một tên thô lỗ cục súc đào mất thụ tâm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận