Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1444: Thời gian vừa đúng (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Hình như một người tên là Sơ Nhất, một người tên là Thập Ngũ, trên lý thuyết mà nói, Tiêu Trần từng có chút tình nghĩa với hai cô gái này.
Trước đây đã cứu Sơ Nhất, mà Thập Ngũ, Tiêu Trần cũng là cho cô một phần cơ duyên.
Tiêu Trần còn nhớ, nữ tử gọi là Sơ Nhất kia hình như là một vị ngụy Đế, cường đại cùng một cấp bậc với Ma Chủ.
"Cô là Sơ mấy?" Tiêu Trần mang theo vài phần chế giễu hỏi.
"Hả?" Tiếu Sương khuôn mặt kinh ngạc.
Tiêu Trần cười lắc đầu: "Tôi đã từng có duyên với nữ tử tên là Sơ Nhất, còn có Thập Ngũ."
Nghe được tên Sơ Nhất này, thân thể Tiếu Sương đột nhiên phát run, mà ngay cả giọng cũng thay đổi.
"Sơ Nhất đại nhân là chưởng quỹ của Thu Hồng tửu quán."
Nhìn phản ứng của Tiếu Sương, Tiêu Trần cười: "Cô tự mình chạy từ Thu Hồng tửu quán đến?"
"Ừm." Tiếu Sương nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt lóe lên một chút tuyệt vọng.
"Các nàng sẽ đến bắt cô, hoặc là giết kẻ trộm đi như cô?" Tiêu Trần tò mò hỏi.
Tiếu Sương gật đầu: "Chắc chắn, tách khỏi Thu Hồng tửu quán chỉ có một con đường, chính là chết."
"Yên tâm đi, tôi và chưởng quỹ của Thu Hồng tửu quán các người có chút tình nghĩa, các nàng sẽ không làm khó cô." Tiêu Trần cười lắc đầu.
"Có thật không?" Giọng của Tiếu Sương tràn đầy vẻ không thể tin.
Trên cái thế giới này, chỉ có hai loại người có quan hệ với Thu Hồng tửu quán, một loại là khách hàng, còn có một loại là người chết.
Thế nhưng Tiêu Trần không giống khách hàng, đương nhiên càng không giống như là người chết.
"Tôi rất thích gạt người, thế nhưng không lừa gạt phụ nữ." Tiêu Trần nhẹ nhàng cười.
Trái tim Tiếu Sương kịch liệt nhảy vài cái, nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiêu Trần, nhỏ giọng nói: "Cậu... cậu cười lên nhìn rất đẹp."
"Ồ, phải? Có một người tên Dạ cũng nói như vậy."
"Hiện tại lão bản hẳn là ở trong thành." Phượng Hà lướt qua Tiêu Trần, đi tới trước mặt để dẫn đường.
Lúc gần vào thành, Tiêu Trần lại kéo Tiếu Sương xuống, bộ dạng như vậy lại là phải đi bộ vào thành.
"Tiểu tử kia." Phượng Hà lo lắng kéo tay áo của Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhẹ nhàng vỗ tay của Phượng Hà, an ủi: "Không có việc gì, bây giờ thời gian vừa đúng, nên tới đều tới."
Trong thành phồn hoa như trước, chỉ là vào giờ phút này, lại đã không phải là lúc đó.
Bởi vì tất cả mọi người đều mang tâm trạng khác nhau.
Tiêu Trần vừa bước chân trái vào trong thành đã bị hàng chục, thậm chí trên trăm ánh mắt nhìn chăm chú vào.
Tiêu Trần làm một động tác kỳ quái, tay nắm lại phóng tới bên trên lỗ tai, làm một cái tư thế lắng nghe.
"Tiểu tử, cậu đang làm gì?"
"Lắng nghe tiếng hít thở tham lam, ha ha!" Tiêu Trần cười đầy thần kinh.
Tiêu Trần nhìn Phượng Hà, nhẹ giọng nói: "Tôi chuẩn bị giết người, tôi biết nếu như người chết ở trên thuyền, sẽ đập bảng hiệu của hiệu buôn Vạn Vĩnh, về sau cuộc sống của hiệu buôn Vạn Vĩnh sẽ rất khó."
"Thế nhưng không cần lo lắng, tôi sẽ bồi thường cho các người."
Phượng Hà kéo tay Tiêu Trần, lắc đầu thậ mạnh.
Nhìn Phượng Hà giậm chân nóng nảy, Tiêu Trần cười vui vẻ, nữ tử dịu dàng này thật sự rất đáng yêu.
Tiêu Trần nhìn phương xa nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ dẫn các người đi đến một nơi tên là Địa Cầu, tôi dự định vì Địa Cầu mở mấy cái đường hàng không tốt nhất trong hư không, mà hiệu buôn Vạn Vĩnh các người sẽ là cổ đông lớn nhất."
Tiêu Trần nói xong chân cước bộ không ngừng đi về phía trước, chẳng biết lúc nào phía trước xuất hiện mười mấy người.
Những người này cũng đi từ từ tới chỗ Tiêu Trần, trong không khí xuất hiện hai tường khí không nhìn thấy.
Hai tường khí không nhìn thấy này, không ngừng đụng nhau, gió to nổi lên.
Tiêu Trần giơ tay trái lên, nhẹ nhàng quơ: "Không cần hoài nghi lời nói của tôi có đáng tin hay không, bởi vì tôi gọi là Tiêu Trần, đương nhiên là có người thích gọi tôi là Thôn Thiên Đại Đế hơn."
Lời nói của Tiêu Trần khiến cho Phượng Hà như bị sét đánh, ngơ ngác sững sờ tại chỗ, Tiếu Sương thậm chí cũng quên đuổi kịp bước chân của Tiêu Trần.
"Chị Hà, làm phiền cô đi thông báo lão bản, dừng thuyền buôn lại."
Nói xong Tiêu Trần không liếc mắt nhìn Phượng Hà nữa, trực tiếp kéo Tiếu Sương đi tới nhóm người kia.
"Có chút thú vị, lẽ nào vật nhỏ này, còn muốn dựa vào sức mình, độc chiếm chìa khóa của bảo tàng Thần Vương hay sao?"
Một thiếu niên sắc mặt âm trầm đứng ở phương xa, mắt không chớp nhìn chằm chằm chuyện đã xảy ra trên đường lớn vào thành.
Người này tên là Quỷ Họa công tử, là một trong mười lăm vị Vô Chỉ Cảnh lần lên thuyền này.
Hắn ta đối với bảo tàng Thần Vương nhất định phải được, lúc chuyện vừa xảy ra, hắn ta đã báo cho tộc trưởng của tông tộc thông qua bí pháp.
Mặc dù Nhan Tử Ninh đã đẩy tốc độ của thuyền buôn đạt đến cực hạn, thế nhưng chung quy hình thể thuyền buôn đặt ở đó, dù nhanh tới đâu cũng sẽ không hơn một số pháp khí chuyên môn được tạo để đi đường.

Bình Luận

0 Thảo luận