Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1650: Khóc

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Anh..." Thiếu niên nhất thời không nói nên lời, nhưng rõ ràng không biết phải phản bác lại như thế nào!
Những gì Côn Luân nói không sai, tất cả là do họ tự lựa chọn.
Mỗi khi Vận Mệnh Thiên Quốc mở ra, Côn Luân đều sẽ giải thích cái giá của bất tử, nhưng những người đó sẽ không nghe vào tai bất cứ thứ gì ngoại trừ bất tử.
"Tạm biệt." Nhìn thấy thiếu niên sắp thẹn quá hóa giận, bóng dáng Côn Luân đột nhiên biến mất không còn tăm tích.
Tiêu Trần mỉm cười, tên Côn Luân này rất chi là thú vị, hơn nữa Tiêu Trần có linh cảm mãnh liệt, Côn Luân này chắc hẳn có mối liên hệ nào đó với Côn Luân của Hoa Hạ!
Đúng lúc này, Tiêu Trần cảm giác tiểu hồ ly trong tay giật giật.
Tiêu Trần đưa tiểu hồ ly ra trước mặt mình.
Tên nhóc chín đuôi này chỉ to bằng một con mèo con, lông mềm như nhung, quả thực có thể khiến người ta chảy máu mũi!
Tiểu hồ ly lúc này mở to mắt, trong đôi mắt thật to tràn đầy mê mang.
Tiêu Trần nhẹ nhàng lay động tiểu hồ ly, cười nói: "Ngoan nghe lời nghe hông, anh dẫn nhóc đi tìm chị gái."
Nghe thấy hai chữ chị gái, đôi mắt mê mang của tiểu hồ ly dần trở nên rõ ràng, hai hàng nước mắt xanh lam rơi xuống.
...
Cửu Vĩ Yêu Hồ ngồi trên cổng thành, nhìn chân trời xa xăm, trong mắt đầy vẻ cô đơn.
Bây giờ, Cửu Vĩ Yêu Hồ đang rất hoang mang, bởi vì cô ta không còn mục tiêu sống.
Trước kia cô ta sống rất tích cực, thậm chí đã dùng hết thủ đoạn để có thể sống sót.
Bởi vì lúc đó trong lòng cô ta có một mục tiêu là tìm được em trai mình, sau đó cùng nó sống thật tốt.
Nhưng bây giờ, cô ta không tìm thấy em trai, một khi cuộc sống không còn lý do, nó sẽ không còn ý nghĩa.
Lưu Tô Minh Nguyệt chui ra khỏi ngực Cửu Vĩ Yêu Hồ, lau nước miếng trên khóe miệng, phồng má hung dữ nói: "Yêu tinh, sao hôm nay không đi ra ngoài thế?"
Sau hơn một năm ở chung, tuy quan hệ giữa hai người đã tốt lên rất nhiều, nhưng Lưu Tô Minh Nguyệt vẫn không thích Cửu Vĩ Yêu Hồ lắm.
Bởi vì Lưu Tô Minh Nguyệt nghĩ, người này nhất định sẽ dụ dỗ Đại Đế ca ca của cô!
Cửu Vĩ Yêu Hồ không đến nỗi so đo với một đứa nhóc, nhưng rảnh háng không có việc gì thì sẽ trêu chọc Lưu Tô Minh Nguyệt.
Nào là nhóc mít ướt, thùng cơm nhỏ, hũ dấm nhỏ, vân vân và mây mây... đủ thứ biệt danh chơi cho vui.
Nhưng hôm nay Cửu Vĩ Yêu Hồ không gọi Lưu Tô Minh Nguyệt là nhóc mít ướt, thùng cơm nhỏ, ... nữa.
"Tại sao cô khóc?" Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn giọt nước mắt xanh lam Cửu Vĩ Yêu Hồ lưu lại, trong lòng đột nhiên không biết phải làm sao.
Cửu Vĩ Yêu Hồ không nói gì, chỉ là nước mắt không ngừng tuôn ra.
"Đừng khóc, được không?" Lưu Tô Minh Nguyệt trèo lên vai Cửu Vĩ Yêu Hồ, cẩn thận lau nước mắt cho cô ta.
Nhưng không hiểu sao nước mắt càng lau càng nhiều.
"Cùng... cùng lắm thì sau này tôi sẽ không gọi cô là yêu tinh nữa!" Lưu Tô không biết làm sao để an ủi Cửu Vĩ Yêu Hồ, nên chỉ có thể dùng cách mà cô cho là có hiệu quả.
"Tôi sẽ gọi cô là tỷ tỷ, vậy được rồi chứ?" Lưu Tô Minh Nguyệt không ngừng lau nước mắt cho Cửu Vĩ Yêu Hồ: "Tỷ tỷ ơi, đừng khóc nữa, được không?"
Cửu Vĩ Yêu Hồ vừa rơi nước mắt vừa cười, nhưng nụ cười này lại đầy bất đắc dĩ.
"Để tỷ tỷ khóc một lát đi!"
Cửu Vĩ Yêu Hồ vùi đầu vào đầu gối, thân thể khẽ run lên.
Nhìn Cửu Vĩ Yêu Hồ đang khóc thút thít, Lưu Tô Minh Nguyệt thần kinh không ổn định có thể cảm thấy một nỗi bi thương và tuyệt vọng sâu sắc.
Lưu Tô Minh Nguyệt cũng khóc theo.
Một lớn một nhỏ, ngồi trên cổng thành cùng nhau khóc, một người khóc kìm nén, một người khóc suồng sã.
Sắc trời dần dần tối sầm lại, Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn những đám mây bị hồng quang nhuộm đỏ, cảm thấy mệt mỏi vô cùng, thật sự cứ muốn ngồi đây như thế này cho đến chết.
Đột nhiên có một thứ lông mềm như nhung chạm vào mặt Cửu Vĩ Yêu Hồ, sau đó là giọng nói quen thuộc của tên du thủ du thực vang lên.
"Trời tối rồi, sao không quay về? Sao, muốn ngắm mưa sao băng à?"
Cửu Vĩ Yêu Hồ quay đầu lại, nhìn thấy bé con lông mềm như nhung, bỗng nhiên òa khóc.
Lần này, giống như Lưu Tô Minh Nguyệt, khóc suồng sã.
Khóc không cần phải dạy, vì nó là bẩm sinh, bắt đầu từ khi một đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời.
Khóc có thể biểu đạt rất nhiều cảm xúc, có thể khóc khi vui, có thể khóc khi buồn, có thể khóc khi tức giận.
Nó cũng giống như sợ hãi, là cách thức biểu đạt cảm xúc lâu đời nhất và mạnh mẽ nhất.
Nhìn tiểu hồ ly trong tay Tiêu Trần, Cửu Vĩ Yêu Hồ khóc rống lên.
Thời gian dường như đóng băng trong một giây này, một giây này là vô số xuân hạ thu đông.
Tiêu Trần nhẹ nhàng nhét tiểu hồ ly vào ngực Cửu Vĩ Yêu Hồ, nhẹ giọng nói: "Trời sắp tối rồi, trở về thôi."
"Ừ." Cửu Vĩ Yêu Hồ ôm chặt tiểu hồ ly ngoan ngoãn gật đầu.

Bình Luận

0 Thảo luận