Tiêu Trần khẽ lắc đầu, hỏi: "Có chuyện gì thú vị không?"
Quỷ Xa trợn to mắt liếc qua: "Thú vị cái rắm gì chứ. Không phải chỉ là câu truyện cũ mèm: thế giới của mình bị người ngoài xâm chiếm, dân bản địa không có thực lực phải kháng nên đành trốn chui trốn lủi thôi à."
"Nói chi tiết hơn xem nào."
Quỷ Xa suỹ ngẫm một lát rồi nói: "Theo tôi tổng kết được thì chuyện rất chi là đơn giản. Không phải là thế giới bên kia bị ăn mòn à? Đám cháu rùa của mấy người còn may mắn sống sót liền trốn đến tiểu thế giới này. Dân bản xứ ở đây cũng đần chết được, còn nhiệt tình tiếp đãi đối phương. ở thời điểm thực lực không ngang hàng thì làm gì có hoà chứ. Chỉ có chinh phục thôi. Đám người bên kia đuổi dân bản xứ từ trên cây xuống gốc cây, tu hú chiếm tổ chim khách, bản thân thì nhàn nhã thoải mái ở trên cây. Chỉ đơn giản thế thôi."
"Thế tại sao những người này lại gọi Thập Nhất là nữ vương?"
Quỷ Xa lắc lắc đầu nói: "Đám người này ngơ ngơ ngác ngác thần chí không rõ ràng, nói chả ra đầu ra đuôi gì cả. Nhưng từ mấy lời họ nói thì cũng có thể đoán ra được. Thập Nhất chắc là thụ linh Cây Thế Giới này."
"Thụ linh à?" Tiêu Trần nhìn sang Thập Nhất, vẻ mặt cô nhóc ù ù cạc cạc chẳng biết gì cả.
Quỷ Xa gật đầu nói tiếp: "Tôi đã từng đi qua dạng tiểu thế giới như thế này. Thụ linh hẳn là thần linh của tiểu thế giới, tương đương với Thiên Đạo trong đại thế giới. Nhưng loại thụ linh kiểu này sẽ bị bệnh chết. Sau khi thụ linh đời trước chết, thụ linh mới sẽ được sinh ra từ trong Cây Thế Giới.
Theo tình huống bình thường mà nói, thụ linh mới sẽ thừa kế ký ức cùng sức mạnh của thế hệ trước, thuận tiện cho việc quản lý Cây thế Giới. Nhìn tiểu Thập Nhất đi, ngây ngây ngốc ngốc. Không giống như đã được khai khiếu."
Nghe thấy Quỷ Xa nói mình ngốc, Thập Nhất hung hăng dứ dứ nắm tay nhỏ.
Quỷ Xa cười khặc khặc: "Thì ra con nhóc này trời sinh đã là thần linh, hèn chi thiên phú tốt như vậy."
Lúc này, trong số sinh linh quỳ lạy đang rối loạn tưng bừng bỗng xuất hiện một bà lão mù được một đám người đỡ ra.
"Đại Tế Ti."
Mọi người cung kính bái lạy vấn an bà lão.
"Thập Nhất, Thập Nhất, con về rồi ư?"
"Thập Nhất, là con ư?"
Bà lão giãy ra khỏi cánh tay đang nâng đỡ mình, lảo đà lảo đảo đi về phía trước.
Trên mặt bà lão đầy nếp nhăn giống như lớp vỏ cây già cỗi, trong không gian âm u này nhìn có tí dọa người.
Rõ ràng là trong lòng Thập Nhất kháng cự, trốn ở phía sau Tiêu Trần không chịu bước ra.
Tiêu Trần xách Thập Nhất ra, để cô nhóc đối diện với bà lão.
Cánh tay như chân gà của bà lão đụng vào Thập nhất thì có một luồng kim quang từ trong ngực cô nhóc truyền ra.
Chỉ nháy mắt kim quang rực rỡ đã xua tan sự âm u ẩm ướt ở nơi này.
"Đúng là Thập Nhất rồi, đúng là Thập Nhất rồi." Bà lão ôm Thập Nhất, khóc oà lên.
Chờ bà lão khóc đủ rồi, lúc này Tiêu Trần mới hỏi được tình hình mà hắn muốn biết.
Bà lão là Đại Tế Ti của Cây Thế Giới này, phụ trách truyền đạt ý chỉ của thụ linh. Chức vị này là cha truyền con nối, đại khái là tương đương với thái giám giữ ấn bên cạnh hoàng đế thời cổ đại.
Tiểu thế giới này bị người ngoài chiếm cứ. Những kẻ ngoại lai này không hề tiết chế, tiêu xài hoang phí linh khí của thế giới này nên Cây Thế Giới bắt đầu khô héo.
Vì muốn khống chế tiểu thế giới này chặt chẽ hơn, bón chúng còn giam cầm cả thụ linh.
Để bảo vệ thế hệ thụ linh mới, cũng chính là Thập Nhất nên thời điểm cô nhóc được sinh ra, Đại Tế Ti dùng hết lực lượng của toàn tộc đưa Thập Nhất đến một thế giới khác.
Mấy năm nay tốc độ khô héo của Cây Thế Giới lại tăng thêm. Nếu như thụ linh không quay về thì có thể Cây Thế Giới sẽ vĩnh viễn chết đi.
Đám người ngoại lai kia còn hoang mang rối loạn hơn cả dân bản xứ, nghĩ ra đủ cách để tìm kiếm Thập Nhất.
Về chuyện của cửa truyền tống thì vẫn không có tiến triển gì. Dù sao loại chuyện tuyệt mật thế này, đám người kia cũng không thể tùy tiện tiết lộ ra được.
Bà lão vẫn luôn lôi kéo Thập Nhất nói chuyện, Tiêu trần thấy vậy cũng không sốt ruột, từ từ tản bộ trên đám rễ cây.
Trong hốc cây cực kỳ u ám tối tăm nhưng đối với Tiêu Trần mà nói thì cũng chẳng là gì.
Tiêu Trần đi vào một hốc cây phía trước, bên trong đầy nước bẩn.
Một cô gái trẻ tuổi ngâm mình trong làn nước ô uế, trong đôi mắt to tròn màu xanh lam bốc lên sương mù, xinh đẹp đến dị thường.
Cô gái tò mò nhìn Tiêu Trần, hắn nhẹ nhàng bỏ qua cô gái.
Tiêu Trần phát hiện cô ta là ngư nhân, có điều nửa thân dưới ngâm trong nước bẩn nên không nhìn ra dáng vẻ ban đầu.
Lớp vảy trên nửa người dưới của cô gái đen nhánh dị thường, tản ra mùi vị rất khó ngửi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận