Máu đen bao phủ bầu trời lập tức bị quét sạch, Tiêu Trần nhẹ nhàng vươn tay ra.
Thanh đao dài màu xanh lam cắm trong cái hố lớn bị Hổ Pháp - Thiên Chính khoét ra bay vào tay hắn.
Cầm đao trên tay, ma khí trên người Tiêu Trần lập tức thay đổi màu sắc, một luồng sát khí kinh người trào ra.
Ma khí màu đen bị sát khí nhuộm đỏ.
"Bùm!"
Tiêu Trần nặng nề bước xuống đất, mặt đất sụp đổ ngay lập tức.
Cơ thể Tiêu Trần phóng thẳng lên bầu trời như một ngôi sao băng.
Luồng sát khí màu đỏ biến thành một con rồng khổng lồ màu đỏ, cuốn lấy Tiêu Trần ở giữa.
Đao quang của thanh trường đao màu xanh lam đột nhiên thu lại và biến thành một trường đao mờ mịt.
"Quá yếu."
Tiêu Trần bình thản phun ra hai chữ rồi chém mạnh trường đao.
Tiêu Trần ma tính sở hữu một lượng ma khí khổng lồ, khác với Tiêu Trần con người, một con gà yếu ớt đến trái đất mới tu Minh Đạo.
Dù bây giờ không có cơ thể thì Tiêu Trần vẫn thể phát huy 30% sức mạnh đại đế.
Đao quang màu xanh lam xẻ đôi bầu trời trong nháy mắt, ngay cả vết nứt lớn trên bầu trời cũng không may mắn thoát khỏi.
Nó bị đao khí dữ dội khuấy đảo thành một đống hỗn độn.
Đôi mắt trong khe nứt phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, chứa đựng sự sợ hãi và không cam lòng, rồi dần dần tiêu tán trên bầu trời.
Tiêu Trần vung thanh trường đao, một luồng sức mạnh kinh người phóng thẳng tới mặt trăng màu máu.
"Tới đây!"
Hai chữ đơn giản nhưng lại bộc lộ sự tự tin và sức mạnh vô song.
Đột nhiên, một khuôn mặt hư ảo khổng lồ lấy mặt trăng làm mắt bỗng xuất hiện trên bầu trời.
Chỉ riêng khuôn mặt này đã lấp đầy cả bầu trời, không ai dám tưởng tượng nó sẽ là thứ quái vật khổng lồ như thế nào.
Trên mặt nó hiện lên một nụ cười kỳ quái, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Nhưng khuôn mặt này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nở nụ cười quái dị nhìn Tiêu Trần rồi nhanh chóng tiêu tán.
"Đến từ Dị Độ Ma Vực ư?"
Tiêu Trần thu đao lại, khẽ nói một câu.
Trời đất trở lại yên tĩnh, ngoại trừ hố trời khổng lồ trên mặt đất thì dường như không có gì thay đổi.
"Bùm!"
Tiêu Trần đáp xuống đất, thanh trường đao màu xanh lam rắt sau thắt lưng, trông có chút buồn cười.
Hai chị em kinh hãi nhìn Tiêu Trần, họ thực sự sợ ánh mắt thờ ơ lạnh lùng của hắn.
"Đao, của ai?"
Tiêu Trần vỗ nhẹ vào thanh đao dài sau thắt lưng, trường đao phát ra âm thanh ngâm nga vui vẻ.
Người phụ nữ nén nỗi sợ hãi trong lòng, lắp bắp nói: "Tôi... của tôi."
"Bây giờ nó là của tôi, cô có thể đưa ra điều kiện."
Thực ra, ngoài việc thích chém giết thì Tiêu Trần ma tính cũng rất biết điều.
Ví dụ như bây giờ, nếu là những người tu hành khác thì có lẽ đã giết người cướp của luôn rồi, ai lại đi thương lượng chứ?
Nghe những lời của Tiêu Trần, người phụ nữ dường như không còn sợ hãi nữa.
Người phụ nữ đẩy cô gái trong vòng tay của mình ra và nói: "Anh có thể đưa cô ấy đi không?"
Nghe người phụ nữ nói, cô gái bật dậy như bị mèo giẫm phải đuôi.
"Chị, chị nói gì vậy, em không đi đâu, em muốn ở bên chị cơ?"
Người phụ nữ nhìn cô gái và lắc đầu bất lực: "Đi theo bọn chị để suốt ngày trốn đông trốn tây sao?"
Cô gái cúi đầu, nước mắt lưng tròng.
Người phụ nữ nhìn Tiêu Trần đầy mong đợi.
Tiêu Trần lắc đầu: "Cô ta là hóa thân của Thiên Đạo, tôi không thể mang theo."
Tiêu Trần đã nhìn rõ mọi thứ về cô gái trong nháy mắt.
Cô gái này là hóa thân của Thiên Đạo, nếu cưỡng ép mang đi thì sẽ khiến cô gái lập tức trở về Thiên Đạo rồi tiêu tan giữa trời đất.
Người phụ nữ sững người một lúc, rồi chợt hiểu ra.
Tại sao em gái mình luôn nhận được chỉ dẫn của Thiên Đạo? Hóa ra đứa bé nhặt được trong ngày tuyết rơi đó thực chất chính là hiện thân của Thiên Đạo.
Cô gái hơi ngơ ngác trước lời nói của Tiểu Trần, cái hiểu cái không.
Người phụ nữ quay đầu nhìn lại những người cùng tộc trong thành phố rồi ngập ngừng hỏi: "Có cách nào để đảm bảo an toàn cho gia tộc của chúng tôi không?"
Tiêu Trần ngửa cổ suy nghĩ một lát: "Có."
Câu trả lời khiến người phụ nữ ngây ngẩn cả người, nếu thật sự có thể thì sau này họ sẽ không phải trốn chui trốn lủi nữa.
Nhưng những gì diễn ra tiếp theo khiến người phụ nữ phải trợn mắt căm giận.
Tiêu Trần nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, ma khí trên người phóng tới đám người trong thành.
Chớp mắt, ma khí đã bao trùm lấy tất cả mọi người, những tiếng thét chói tai vang lên giữa trời đất.
Từng linh hồn hư ảo bị ma khí kéo ra ngoài.
Ma khí lập tức chiếm đoạt lấy những linh hồn đó, khiến chúng ngoan ngoãn và không còn vùng vẫy nữa.
Tiêu Trần phất tay áo, những linh hồn này lập tức bị nén lại hóa thành những hạt ngọc nhỏ màu đen.
Hạt ngọc rơi vào tay Tiêu Trần, có thể thấy rõ linh hồn chết lặng bên trong.
Từng người trong gia tộc của phụ nữ lần lượt ngã xuống, không thể đứng dậy nữa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận