"Nếu không cứ giết hết rồi tự mình đi tìm cho rồi."
Suy nghĩ này vừa lấp ló thì đã có một âm thanh nổ tung trong đầu Tiêu Trần.
"Này, thằng nhãi nhà cậu, đúng là chó không đổi được thói ăn phưn. Cứ chuyện gì không giải quyết được là lại nghĩ đến chuyện xiên cho một nhát đúng không?"
Mảnh vỡ ký ức Tiêu Trần nhân tính để lại ở trong đầu đột nhiên phát sáng.
Bóng dáng cà lơ phất phơ của Tiêu Trần nhân tính bước ra từ những mảnh vỡ.
Lần này ảo ảnh Tiêu Trần nhân tính trực tiếp đi ra khỏi thân thể, đứng song song với Tiêu Trần ma tính.
"May mà bổn đại gia để lại hai luồng ý thức trong mảnh vỡ ký ức, nếu không chỗ này lại bị cậu quậy cho đảo lộn trời đất luôn rồi.
Tôi nói cậu chứ, có thể đừng bạo lực như vậy không hả? Bạo lực có thể giải quyết vấn đề à?
"Có thể." Tiêu Trần ma tính rất nghiêm túc gật đầu.
"Phụt" Tiêu Trần nhân tính suýt chút nữa là phun ra một ngụm máu.
Cậu nhìn lại cậu xem, tính cách thì không đánh không vui, suốt ngày trưng cái vẻ cứng nhắc ra. Đến đây, hỏi cậu một lần nữa.
Bạo lực có thể giải quyết vấn đề không?"
Tiêu Trần ma tính rất nghiêm túc gật đầu: "Có thể."
"Bốp bốp."
Ảo ảnh Tiêu Trần nhân tính vỗ mạnh hai tay, dùng giọng thưởng thức nói: "Tôi vẫn luôn cho rằng cậu là người thuần túy, là một người thoát ly mấy thứ hứng thú cấp thấp. Cậu nói có thể thì chính là có thể."
Tiêu Trần ma tính thỏa mãn gật đầu, thu hồi tiểu cầu đen đã ngưng tụ ở đầu ngón tay.
"Ngu ngốc." Tiêu Trần nhân tính lẩm bẩm rồi quay đầu sang phía Lãnh Tiểu Lộ đang nhìn mình chằm chằm.
"Ôi, càng ngày càng đẹp nha, đến đây, để ca ca nhìn xem trổ mã thế nào rồi."
Tiêu Trần nhân tính xoa xoa tay, rặt vẻ ông chú biến thái.
Lãnh Tiểu Lộ lại bẹt miệng, nước mắt không ngừng đảo quanh hốc mắt.
"Tiêu Trần ca ca, sao anh anh thành thế này rồi."
"Rầm!" Nói xong Lãnh Tiểu Lộ trực tiếp xỉu ngang, xem bộ dạng thì đã bị kích thích không nhẹ rồi.
Nhất thời trước cửa đại điện loạn thành một nùi.
"Tôi con mẹ nó, không hề làm gì đâu đấy, bao nhiêu con mắt đang nhìn kia kìa."
Ảo ảnh Tiêu Trần nhân tính cứ như bị thần kinh giật giật cổ đi tới bên cạnh Lãnh Tiểu Lộ.
"Cuồng đồ lớn mật, không được mạo phạm" một lão đầu mặc quan bào ngăn trở ảo ảnh Tiêu Trần nhân tính.
"Biến sang một bên nghịch trứng đi." Tiêu Trần nhân tính đá một cước vào đũng quần lão đầu, lão đầu trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh,
"Tóc rụng sắp hết rồi mà còn có tâm tư quản người khác, lòng dạ ông lớn thật đấy."
Tiêu Trần nhân tính lẩm bẩm đi tới trước mặt Lãnh Tiểu Lộ.
Tướng quân bạch giáp ôm Lãnh Tiểu Lộ đang hôn mê, bất đắc dĩ nhướng lông mày, hỏi: "Tiền bối đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Nói ra thì rất dài dòng, bộ dạng bây giờ chẳng qua chỉ là một luồng ý thức tôi để lại thôi, giữ không được bao lâu.
Tóm lại các cậu cứ xem thằng cha tóc dài kia là tôi đi.
Không đúng, không thể xem thành tôi, tên kia cũng không có lòng dạ bồ tát giống như tôi đâu."
"Lòng dạ bồ tát? Ngài đúng là rất biết tự dát vàng lên mặt đấy." Tướng quân bạch giáp nhịn không được oán thầm mấy câu.
"Haizz, thật ra có một câu tôi nên nói, có thể đừng trêu chọc tổ tông kia thì đừng trêu chọc, tốt nhất là đừng giao tiếp với anh ta.
Lỡ như ngày nào đó thằng chả không cao hứng lại bổ cho mỗi người các cậu một đao chết sạch, lúc đó đúng là không có chỗ để khóc luôn."
"Cộp! Cộp! Cộp!"
Tiêu Trần nhân tính vừa nói vừa gảy vài cái trên trán Lãnh Tiểu Lộ.
Cái trán sáng bóng mượt mà của cậu ta nháy mắt đã sưng lên một cục u lớn, nhìn từ xa cứ như là mọc thêm cái sừng.
Tướng quân bạch giáp nhìn thấy mà đau hết cả lòng mề.
"Đau đau đau."
Lãnh Tiểu Lộ hét thảm rồi nhảy dựng lên, nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Trần nhân tính trước mắt, bẹp miệng ra vẻ lại muốn khóc.
"Khóc tang cái gì hả, ông đây còn chưa chết đâu!" Tiêu Trần tức giận lườm cậu ta.
"Ui!" Lãnh Tiểu Lộ có tí tủi thân cúi đầu nghịch đầu ngón tay của mình.
Tiêu Trần nhân tính che mặt: "Đời này dự là sẽ đeo cái vẻ cô vợ nhỏ này suốt thôi."
"Được rồi, gặp tôi rồi, tôi cũng không có chuyện gì, qua hai ngàn năm nữa chúng ta có thể gặp lại, tu hành cho tốt vào!" Tiêu Trần nói rồi cười híp mắt vỗ vỗ đầu Lãnh Tiểu Lộ.
"Dạ."
Khuôn mặt Lãnh Tiểu Lộ soạt cái liền đỏ ké, khẽ gật đầu.
"Ha ha!" Tiêu Trần nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Lãnh Tiểu Lộ, tròng mắt trợn muốn hỏng luôn rồi.
"Phần tử bạo lực, có chuyện gì thì làm nhanh lên đi, tôi còn có chuyện muốn nói với cậu đây!" Tiêu Trần nhân tính lên tiếng chào hỏi Tiêu Trần ma tính rồi lắc la lắc lư đứng lên, đi sang bên cạnh dạo chơi.
"Đại ngu ngốc." Tiêu Trần ma tính thật sự không nhịn được mà mắng một câu.
"Chậc chậc chậc. Cậu chính là tôi, tôi chính là cậu, cậu mắng tôi tức là mắng chính cậu."
Tiêu Trần nhân tính làm ra vẻ ti tiện nhìn Tiêu Trần ma tính.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận