"Sinh tử có số, giàu sang do trời." Tiêu Trần vui vẻ nói, "Tôi sẽ không ra tay, đây chỉ là tuyệt địa đơn giản nhất, nếu như cái này còn không qua được, mọi người trở về chăn heo chẳng phải sẽ tốt hơn sao."
Không trâu bắt chó đi cày, mọi người cười khổ một hồi, tại sao cảm giác như là đã lên phải thuyền giặc thế nhỉ.
"Suy nghĩ nhiều về mấy chuyện tốt đẹp, thu những tâm sự ngổn ngang kia đi." Tiêu Trần đứng dậy chậm rãi rời khỏi phòng nghị sự.
Tiêu Trần đi rồi, mọi người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
"Bây giờ tôi muốn nói rời khỏi đây, thì có bị đánh chết hay không?" Hồng Mập nhỏ giọng hỏi.
Thanh Y gật đầu khẳng định, "Sau khi bị đánh chết, thi thể sẽ ném ra ngoài, sau đó bị cơn lốc hư không quét qua, không còn sót lại dù chỉ một chút cặn."
Hồng Mập rùng mình một cái, "Vậy hay là quên đi."
"Hồng Mập, không phải là ông đã làm rất nhiều chuyện xấu, cả đời này đều không có chuyện tốt đẹp gì để tưởng tượng được đi!" Khỉ gầy giễu cợt.
"Có cái quần què." Hồng Mập tức giận mắng một câu, "Con cháu ông đây cả sảnh đường, chó độc thân như ông có thể so sánh sao?"
"Ông cứ giả vờ đi, ông với mấy đứa trẻ của ông có quan hệ tốt không?" Khỉ gầy vui vẻ chìa tay.
"Một lão không vợ như ông có tư cách gì để nói tôi?" Hồng Mập cứng cổ không cam lòng yếu thế.
"Đừng ồn ào." Phúc Thanh Thanh dừng cuộc đối đầu giữa hai người, "Chỗ tôi có Đại Thanh Tâm Chú, có thể bình phục tâm tình, mọi người cứ cầm xem xem, lâm trận mới mài gươm, không sắc cũng sáng."
"Đây chính là nội tình giữ nhà của cô, sao có thể tùy tiện lấy ra cho được?" Hồng Mập lắc đầu.
"Không sao tất cả mọi người đều là người trên cùng một thuyền, hẳn nên giúp đỡ lẫn nhau." Phúc Thanh Thanh vung tay lên, trong tay mỗi người xuất hiện một cái ngọc bội.
Đại Thanh Tâm Chú ấy không chỉ đơn giản như bình phục tâm tình, đây chính là pháp môn đỉnh cấp của tông môn của Phúc Thanh Thanh, phối hợp với bất kỳ công pháp nào, đều có thể tạo ra tác dụng làm ít công to.
Bố cục của Phúc Thanh Thanh đã vượt quá tưởng tượng.
"Vậy tôi bỏ ra ít phật xá, có tác dụng chống đỡ tâm ma."
"Tôi có Thanh Phong Linh Lung Thập Bát Khỏa, nơi gió thổi qua, tâm ma tự tán."
Mọi người lấy ra đồ tốt của bản thân, bắt đầu chia sẻ với mọi người.
"Chúng ta còn có cách ứng phó, nhưng những thị vệ kia thì sao? Đa số đều là Thần Vô Chỉ Cảnh, thần thái cũng không hoàn hảo nên nhất định sẽ xảy ra vấn đề." Lúc này, Phúc Thanh Thanh lộ ra vẻ lo lắng..
Những hộ vệ đó gần như là lực lượng trung kiên của tông môn gia tộc, nếu như cứ để họ hao tổn bên trong Thần Ma phân trần một cách không có chút ý nghĩa nào như vậy, thật sự là làm người ta đau lòng không thôi.
Mọi người cũng là mắt to trừng mắt nhỏ, thật lâu sau Hồng Nhật Khánh mới nói: "Chúng ta để cho bọn hắn dùng những thứ này, đi Thần Ma phân trần, tự mình mang đi."
Suy nghĩ hồi lâu, mọi người gật đầu đồng ý.
"Thanh Phong Linh Lung phạm vi lớn, một viên có thể bảo vệ khoảng một nghìn người, cộng với những người khác, chắc là đủ rồi." Phúc Thanh Thanh gật đầu.
"Cuối cùng những thứ này chỉ có thể có tác dụng phụ trợ, cuối cùng là vẫn cần nhờ bọn hắn." Trần Thiếu Kiệt ở bên cạnh nói.
"Tất cả là do chúng ta lựa chọn. Chúng ta chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng là được. Như lời chủ quán nói, sống chết có số, phú quý do trời".
Ngồi ở mạn thuyền, Tiêu Trần lúc này đang nhìn bầu trời đầy sao vô tận, khẽ mỉm cười.
Điều gì là quan trọng nhất trên một chiếc thuyền?
Đồng tâm hiệp lực, chung hoạn nạn, chung phú quý.
Mục đích của Tiêu Trần là làm cho tất cả mọi người đoàn kết như một, bây giờ chính là lúc cùng chung hoạn nạn.
Thời gian trôi qua từng ngày, đến ngày thứ mười, cuối cùng mọi người cũng đã tới khu cấm địa truyền thuyết của sinh mệnh, hần Ma phân trần.
Đây là một mảnh tinh hà không thể nhìn thấy giới hạn, vắt ngang giữa hư không, hơn hẳn địa bàn thú tu trước đó.
Toàn bộ tinh hà từ giữa mở ra, với màu trắng ở bên trái và màu đen ở bên phải. Màu sắc rất khác biệt rõ ràng, đồ sộ đến cực điểm.
Ai có thể nghĩ rằng có một nỗi kinh hoàng lớn ẩn trong dải ngân hà yên tĩnh và tráng lệ này.
Thương đội khổng lồ ngừng tiến lên, dừng lại ở rìa tinh hà.
Mọi người nhìn dải ngân hà rực rỡ với vẻ sợ hãi.
Nghĩ đến những truyền thuyết đáng sợ đó, nỗi sợ hãi lan tràn như một bệnh dịch giữa thương đội.
Đúng lúc này, thân ảnh của Tiêu Trần đã xuất hiện trên mũi thuyền của thương thuyền.
"Gọi mọi người đến đây." Tiêu Trần chắp tay sau lưng, lạnh giọng nói.
Không dám lơ là, toàn bộ thương thuyền gần hai vạn người, tất cả đều tập trung trên boong.
Chỉ có hai vạn người, thậm chí không có một tấm ván nhà nhỏ nào có thể đứng chật kín, so với thương thuyền bình thường của tinh thần, những người này có chút đơn bạc đến đáng thương.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận