Trước đó bọn họ đã một số tiếng gió từ miệng của Trần Thiếu Kiệt rằng chủ nhân của thương đội này có khả năng cao là Thôn Thiên Đại Đế đó.
Đây là lý do tại sao những thương nhân như bọn họ muốn chấp nhận mạo hiểm lớn như vậy.
"Đan dược và pháp khí, cũng như các loại tài liệu tinh luyện khác nhau, chúng ta cần chuẩn bị rất nhiều. Về phần những thứ khác, kỳ thật cũng không quan trọng lắm."
"Đúng vậy, linh khí phía thú tu nhìn chung phổ biến mạnh hơn phía chúng ta. Bọn hắn hoàn toàn không thiếu những thứ như thiên tài địa bảo. Mục đích của chúng ta là những vật liệu quý hiếm và những thiên tài địa bảo đó."
Mọi người bắt đầu thảo luận, đúng lúc này một cảnh tượng tráng lệ xuất hiện ở hư không cách Địa Cầu không xa.
...
Một trăm lẻ bảy ngôi sao lơ lửng trong hư không, năm lọai màu sắc phân bố đều, khiến người ta hoa mắt thần mê.
Tiêu Trần vỗ vỗ bụi đất trên người, mặc quần áo tử tế, nhẹ nắm lấy hư không phía Địa Cầu còn ở rất xa.
"Ah, sắp chết rồi, sắp chết rồi, cứu mạng với, Trần Ca Nhi, có người muốn giết heo ah..."
Trên Địa Cầu vang lên một tiếng tru thảm thiết, sau đó Hắc Phong còn đang ngủ say, trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng.
"Lão đại, lão đại..." Một đám đàn em nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, lão đại vừa mới trở về chưa được hai ngày mà sao lại đi nữa rồi.
Trong nháy mắt, Hắc Phong đã chộp được bên cạnh Tiêu Trần.
"Bốp..."
Tiêu Trần tát một cái vào cái mông nhỏ thịt núc ních của Hắc Phong, hớn hở nói: "Lợn chết, đã tìm tài liệu hết cho anh rồi, việc bày trận toàn quyền giao cho anh đấy."
"Phù..." Nhìn thấy là Tiêu Trần, Hắc Phong rốt cục thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó bất mãn lẩm bẩm nói: "Anh bị bệnh à, tôi mới vừa làm xong việc, còn chưa nghỉ ngơi nữa!"
Nhưng khi Hắc Phong nhìn thấy những ngôi sao đó, cái miệng heo há hốc thật to, nước miếng đều chảy xuống.
Mong ước lớn nhất trong đời của một tông sư trận pháp là gì? Chỉ sợ bọn họ sẽ có chung câu trả lời, xây dựng một trận pháp vĩ đại vô tiền khoáng hậu.
Đừng suốt ngày nhìn Hắc Phong như một cây đại pháo, nguyện vọng của hắn ta cũng không ngoại lệ.
"Tôi chỉ có 13.000 viên linh thạch thuộc tính, phần còn lại tự anh thêm vào." Tiêu Trần lấy ra một cái túi nhỏ ném cho Hắc Phong, trong mắt tràn đầy vẻ trêu tức.
"Sao anh không chết luôn đi!" Hắc Phong giận dữ nhảy dựng lên: "Chỉ một chút linh thạch của anh có dùng hay không cũng đâu có gì khác biệt."
Nghe nói mình phải tự bỏ tiền túi ra, Hắc Phong lập tức bỏ cuộc.
"Hì hì." Tiêu Trần cười phóng đãng một trận, vui vẻ đong đưa cái đuôi của Hắc Phong: "Chỉ là 800.000 viên thôi. Đối với Hắc Phong đại nhân mà nói, hoàn toàn không phải là vấn đề."
Hắc Phong đau đớn hét lên: "800.000 viên, 800.000 viên, không phải 80 viên, cũng không phải 800 viên, anh cho rằng tôi là cái gì? Cao phú soái hả?"
"Ơ? Chẳng lẽ không phải sao?" Tiêu Trần dừng lại, vẻ mặt chăm chú nhìn Hắc Phong.
"À... Hắc hắc." Miệng heo Hắc Phong dần dần hé mở, đôi mắt cười đến híp lại: "Quỷ hà, che dấu sâu như vậy mà lại bị anh phát hiện rồi, hehe..."
Tiêu Trần liếc mắt: "Mấy năm nay nhất định là anh lẻn trở về Hạo Thiên đại thế giới, những của cải của anh đều đã thu hết rồi đúng không?"
Hắc Phong gật gật đầu, trong những năm Tiêu Trần rời đi, hắn ta quả thực đi tìm Ngục Long, sau khi bị đánh không biết bao nhiêu trận đòn hiểm, rốt cục Ngục Long dẫn hắn trở về Hạo Thiên đại thế giới.
"Anh thì biết gì cái gì, tất cả đều là tiền mà tôi đổ máu đổ mồ hôi mới kiếm được đấy." Nghĩ đến những tháng ngày bị đánh đau như vậy, Hắc Phong đúng thật là đổ máu đổ mồ hôi đó.
"Cao phú soái ơi, chút chuyện nhỏ này mà cũng không giúp được à? Mối quan hệ bao năm qua đã trở nên lãng phí rồi sao?" Tiêu Trần vẻ mặt đau lòng.
Hắc Phong nhìn những ngôi sao cực lớn kia, nghiến răng nghiến lợi: "Một trăm vạn viên, lấy hết vốn liếng của tôi luôn rồi."
"Con lợn chết này." Tiêu Trần trong lòng thầm mắng một, đột nhiên lên cơn bệnh thần kinh, thâm tình cất lên một khúc hát với Hắc Phong.
"Người anh em tốt của tôi có đau khổ trong lòng, anh với tôi chúng ta sẽ cùng nhau bước trên con đường phía trước, cho dù là dòng sông cũng cùng nhau..."
"Ah! Đại gia, xin ngài đừng hát nữa..." Tiếng hát như tiếng quỷ khóc sói gào suýt chút nữa khiến Hắc Phong ói ra ngay tại chỗ.
Tiêu Trần chẳng thèm phản ứng, sau khi hát một bài, tiếp tục với bài tiếp theo: "Tôi có một con lợn đen nhỏ, tới tận bây giờ tôi còn chưa cưỡi nó. Một ngày nọ, tôi tâm huyết dâng trào cưỡi nó đi chợ..."
Tiêu Trần gào khan lên, đặt mông ngồi lên trên người Hắc Phong: "Đi chợ thôi..."
"200.000 viên." Hắc Phong bị ngồi lên người suýt chút nữa phọt cả rắm, rú lên thảm thiết.
"Đi thôi, đi chợ thôi..."
"210.000."
"Đi thôi, đến trang trại mổ heo..."
"220.000."
Khi Tiêu Trần hát đến món thịt luộc, giá cả trên miệng Hắc Phong đã lên tới 370.000.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận