Điều càng khiến mọi người ngạc nhiên hơn cả là lần này Dịch Minh đến cùng với cô vợ ngốc của mình.
Mặc dù Dịch Minh không thường xuyên qua lại, nhưng là Hầu gia duy nhất của vương triều Độ Nha, vẫn có không ít người ủng hộ, thế lực cũng không thể khinh thường.
Cả đám không dám lơ là, đồng loạt tiến lên chào hỏi Dịch Minh.
Cái gọi là không đánh kẻ chạy lại, mặc dù ghét bỏ những kẻ này, nhưng Dịch Minh vẫn rất có phong độ đáp lại.
"Ô ô tướng công ơi, anh có đói không?" Thê tử Dịch Minh kéo tay áo của hắn ta, ngây ngốc hỏi.
Kể từ khi trở thành như thế này, cô gái chỉ có thể nói hai câu.
Một là, tướng công về nhà ăn cơm đi.
Một câu khác là, tướng công anh có đói không?
Dịch Minh mỉm cười gật đầu, lấy ra một miếng bánh ngọt đã chuẩn bị sẵn, nhét vào miệng.
Vì nếu không ăn gì đó, thê tử sẽ tiếp tục hỏi.
Một đám quan viên nhìn thấy bật cười trong lòng, đường đường là Hầu gia nhưng cuối cùng lại cưới phải một kẻ ngốc.
"Yo, rảnh rỗi quá ta!" Tiêu Trần dắt Thư Nguyệt Nguyệt đi vào phủ, đúng lúc gặp Dịch Minh.
Khi nhìn thấy Thư Nguyệt Nguyệt bên cạnh Tiêu Trần, ánh mắt của mọi người đều đầy kinh diễm.
Thậm chí có người trong lòng còn đá xéo, vẻ ngoài của Thư Vọng Kinh không đẹp lắm, vậy mà đứa nhỏ lại xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ không là con đẻ sao?
Nhìn thấy Tiêu Trần chào Dịch Minh có vẻ khá quen thuộc, tâm tư mọi người lập tức trở nên sống động.
Vốn dĩ phe của Thư Vọng Kinh hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng Tư Ma Tinh, nhưng bây giờ có thêm An Định Hầu, chỉ sợ là sẽ không giống lúc trước nữa, ít nhất có thể đề cử một người để tranh tài.
Tiêu Trần đéo thèm để ý đến những kẻ gió thổi chiều nào theo chiều nấy này, chỉ tập trung nói chuyện với Dịch Minh.
"Vợ của anh à?" Tiêu Trần hỏi, nhìn nữ tử ngốc nghếch bên cạnh Dịch Minh.
Dịch Minh mỉm cười gật đầu, nhìn thê tử của mình với đôi mắt đầy sủng nịch.
"Đẹp lắm." Tiêu Trần cười đáp.
"Đó là đương nhiên." Dịch Minh ngẩng đầu kiêu ngạo, thê tử của anh ta ngày xưa được công nhận là nữ tử đẹp nhất vương triều đấy.
"Nếu không phiền, có thể cho tôi xem thử không?" Tiêu Trần duỗi tay phải ra, năm ngón tay vê vê, trên mặt tràn đầy vẻ trêu chọc.
Mọi người có chút đứng hình, đây là muốn đùa giỡ vợ người khác trước mặt mọi người sao?
Dịch Minh nổi tiếng là một thê nô, đây chính là miếng vảy ngược của anh ta.
Mọi người chuẩn bị xem kịch vui, nhưng điều mà ai nấy đều không ngờ là cái tên thê nô Dịch Minh này vậy mà lại thực sự gật đầu đồng ý.
"Huyên Huyên, đến đây." Dịch Minh vẻ mặt yêu thương kéo thê tử của mình sang, nhưng cô gái ngây ngốc không nói gì.
Dịch Minh giơ tay phải của thê tử lên, gật đầu với Tiêu Trần.
"Đệch mợ, anh tin tưởng tôi thế à?" Tiêu Trần trợn trắng mắt.
Dịch Minh nhìn Thư Nguyệt Nguyệt bên cạnh Tiêu Trần, cười nói: "bây giờ nếu xem Nguyệt Nguyệt tiểu thư là đệ nhất mỹ nhân của vương triều, tôi không nghĩ chắc cũng không có ai phản đối đâu!"
Ý nghĩa rất rõ ràng, có một nữ tử xinh đẹp như Thư Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh, Tiêu Trần không cần thiết phải đi quấy rối lão bà của người khác.
"Anh biết Tào Tháo không?" Tiêu Trần vui vẻ trêu chọc.
"Ai?" Dịch Minh có chút mờ mịt.
"Vợ người khác mới là tốt nhất." Tiêu Trần miệng thì trêu chọc, nhưng tay lại đang kéo ống tay áo của Thư Nguyệt Nguyệt.
Xoẹt một tiếng, ống tay áo của Thư Nguyệt Nguyệt bị xé ra một miếng, để lộ cánh tay như ngọc.
"Anh... đang làm gì vậy!" Thư Nguyệt Nguyệt giật mình.
"Quần áo của tôi quá cứng không thể xé được." Tiêu Trần vui vẻ đáp, lấy ống tay áo bị rách trùm lên trên cổ tay thê tử Dịch Minh.
"Đáng ghét!" Thư Nguyệt Nguyệt liếc mắt nhìn Tiêu Trần, che tay rồi chạy về phòng của mình.
Nhìn thấy hành động của Tiêu Trần, Dịch Minh thở phào nhẹ nhõm.
Người này tuy ngoài miệng ba hoa chích chòe nhưng trong cách cư xử vẫn rất tôn trọng người khác.
Tiêu Trần giả vờ giả vịt đặt ngón tay của mình để bắt mạch cho thê tử Dịch Minh, nhắm mắt rung đùi đắc ý một lúc, giống như một lang trung giang hồ vậy.
Mọi người chỉ đứng xem cuộc vui, nhưng Dịch Minh thì lo lắng đến mức tim gần như nhảy ra khỏi cơ thể.
Thê tử Dịch Tiên bị biến thành bộ dạng ngu ngốc này, Dịch Minh vẫn mãi không tìm ra nguyên nhân, không có cách nào để bắt đầu điều trị.
Mong ước lớn nhất của anh ta trong cuộc đời này là chữa lành bệnh cho thê tử, xóa bỏ đi thuật đã bị gieo vào người, sau đó cùng thê tử cao chạy xa bay, rời khỏi chỗ thị phi.
Lý do tại sao đó chỉ là mong ước là bởi vì điều đó không thể thành hiện thực, nếu điều đó có thể thành hiện thực thì sẽ không gọi là mong ước rồi.
"Tiêu huynh, cậu đã tìm ra nguyên nhân bệnh chưa?" Dịch Tiên vẻ mặt khẩn trương hỏi.
Tiêu Trần rung đùi đắc ý, dáng vẻ như mọi thứ đều ở trong lòng bàn tay: "Tôi là Lão trung y ở thành phố Minh Hải đấy, chuyên trị chứng khoe khoang, anh cứ yên tâm đi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận