Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1840: Huyễn giới

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Đối mặt với sự vỡ nát kinh khủng và lỗ đen, Tiêu Trần cũng không chút hoang mang, tùy ý đè tay, đao khí ngưng thực dâng lên từ dưới chân, hình thành nên một vỏ trứng màu xám tro, bảo vệ hai người ở trong đó.
"Đại đại đại đại mỹ nữ." Tiêu Trần dừng bước lại, vui vẻ quơ tay với bản đồ trời sao, "Đi ra khoác lác chút nào!"
"Cút, lão nương vừa gặp mi là thấy phiền." Một giọng nữ mang theo bảy phần phẫn nộ vang lên.
Tiêu Trần giật nhẹ khóe miệng, vung tay lên một thanh trường đao do tinh quang tạo thành hiện ra trên tay.
"Khà khà." Tiêu Trần cười phóng đãng, "Nếu không để tôi cho cô một đao, những mô hình cô đã phải hao tốn nhiều vô kể tâm huyết mới làm thành được có bị phá hủy thì cũng đừng trách tôi."
"Vô liêm sỉ, cậu dám." Một bóng người xinh đẹp, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tiêu Trần.
Trông dáng vẻ thiếu nữ cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, dáng dấp dễ thương vô cùng, đeo một cái hồ lô còn lớn hơn cơ thể mình, bên người đi theo một con rùa đen lớn.
"Trước đây nên làm thịt bản thể của cậu, miễn cho phân ra một tai họa như cậu." Thiếu nữ hung tợn vung quả đấm nhỏ.
"Khà khà..." Tiêu Trần cười nói: "Nếu cô có thể làm thịt, thì đã sớm làm thịt rồi."
Từ một số mảnh vỡ ký ức, Tiêu Trần đã nhìn thấy được hình ảnh Tiêu Trần hoàn chỉnh đấu trí so dũng khí với đại đạo khi còn chưa trưởng thành.
Không trưởng thành, nha đầu cô còn không làm gì được, huống là hiện tại.
Thiếu nữ tức giận nghiến răng, căm hận nhìn thoáng qua Tiêu Trần, lại hung hăng trợn mắt liếc mắt nhìn Bàn Cổ Tà Tướng, "Lại là một kẻ gây họa."
Gương mặt Bàn Cổ Tà Tướng vô tội, mình đã trêu ai ghẹo ai chứ.
"Có rắm mau thả, có chuyện nói mau." Thiếu nữ biết mình không làm gì được Tiêu Trần, chỉ muốn nhanh chóng đuổi cái tên tai họa này đi.
"Hai chuyện." Tiêu Trần vui vẻ giơ ba ngón tay.
"Đây là ba." Bàn Cổ Tà Tướng tốt bụng nhắc nhở một câu.
"Tôi không biết chắc? Cần ông nhiều chuyện như thế à?" Tiêu Trần tức giận đánh một cái lên đầu Bàn Cổ Tà Tướng.
Vẻ mặt Bàn Cổ Tà Tướng oan ức, bản thân tồn tại vô số năm, sao lại bị một hậu bối tùy ý gây khó dễ như vậy.
"Thứ nhất, giúp tôi định vị vị trí của một trăm lẻ bảy ngôi sao, trong đó một trăm ngôi sao sắp chết, phân ra thuộc tính ngũ hành, mỗi cái hai mươi ngôi."
"Bảy ngôi còn lại, cần có được ý chí tinh thần vừa mới sinh ra sinh mạng, không thể xuất hiện."
Đây chính là nguyên nhân Tiêu Trần tìm đến đại đạo, nàng khống chế đa số phần tinh không, thuộc như lòng bàn tay sự phân bố của ngôi sao, tìm nàng là phương pháp mau lẹ nhất.
Nếu để cho Tiêu Trần tự đi tìm từng viên một, không biết phải kéo dài bao nhiêu năm tháng.
"Cậu là thổ phỉ à?" Thiếu nữ hung tợn giơ quả đấm, mặc dù tử tinh nhiều, thế nhưng tử tinh sở hữu thuộc tính dị thường rất ít, mỗi một tử tinh có thuộc tính, đều là một món tài sản khổng lồ.
Đa số tinh không đều là do nữ đang quản lý, cái này tương đương với Tiêu Trần cướp đồ ăn ở trong miệng mình, thiếu nữ sao có thể có sắc mặt tốt được?
"Khà khà, có cho hay không?" Tiêu Trần nói, giơ lên trường đao do tinh quang biến thành.
Vào giờ khắc này, trường đao tinh quang tựa như có hô hấp, không ngừng rung động, toàn bộ Huyễn giới dường như cũng rung động theo.
"Lão nương sớm muộn gì cũng giết mi." Thiếu nữ tức giận đen cả mặt, ném một khối ngọc bội cho Tiêu Trần.
Tiêu Trần vui vẻ nhận lấy ngọc bội, nhìn mấy lần, bên trong ghi chú rất nhiều vị trí của ngôi sao.
"Khà khà, nhận ân tình của ngài, về sau có việc cứ kêu một tiếng, bất chấp gian nguy, không chối từ."
Nếu ai tin chuyện ma quỷ của người này, đây mới thật sự là kẻ ngu si, thiếu nữ không nhịn được quơ tay, "Cầm đồ rồi mau cút đi!"
"Khà khà." Tiêu Trần lại cười phóng đãng, vui vẻ đưa ba ngón tay, "Chớ nóng vội, còn có một việc."
Mí mắt thiếu nữ nhảy loạn một hồi, thật muốn tát cho mình hai cái, "Tại sao có thể có loại nghiệt súc này, sinh ra dưới mí mắt của mình cơ chứ."
Tiêu Trần phất tay, che chắn Bàn Cổ Tà Tướng bên ngoài, cũng không phải là Tiêu Trần không tin Bàn Cổ Tà Tướng, chỉ là chuyện liên quan đến sinh tử của mình, trừ mình ra Tiêu Trần chẳng tin ai hết.
Bàn Cổ Tà Tướng ngược lại cũng không để ý lắm, tồn tại ở đây nhiều năm tháng thế này, hắn ta hiểu được một đạo lý, có một số việc không biết thì còn tốt hơn biết nhiều.
"Lén lút làm cái gì, không vào được mắt người đời à?" Thiếu nữ khinh bỉ nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần lười cãi với nàng, nói thẳng: "Chờ tôi an bài xong bên này xong, tôi phải đi dị vực một chuyến, tôi muốn đi làm rõ ràng nguyên nhân tụi súc sinh bất tử bất diệt đó."
"Cậu điên rồi." Thiếu nữ kinh sợ giọng cũng thay đổi, "Cậu chính là chiến lực chủ yếu nhất đấy, nếu như cậu xảy ra chuyện gì, e rằng kết quả sẽ khong thay đổi được đâu."

Bình Luận

0 Thảo luận