Tiên sinh nắm tay Hàn Tử Kỳ, mỉm cười nhìn cô.
"Con vẫn luôn thiện lương như thế, ngu ngốc như thế, con tới khu rừng lớn giết người Thiên Cung là muốn chủ động khơi mào mọi chuyện, đến cuối cùng giao ra chính mình, con nghĩ một vị Thần Vô Chỉ Cảnh chết đi có lẽ có thể dập tắt chiến tranh. Bằng cách vứt tốt bảo vệ xe này có thể giúp Yêu tộc vượt qua cửa ải khó khăn này."
Hàn Tử Kỳ hơi xấu hổ, bởi vì chút ít thủ đoạn vụng về này không thể gạt được tiên sinh.
Tiên sinh cười cười nói: "Nếu người bên kia không phải là Bạch Thường, có lẽ cái chết của con thật sự có thể đổi lấy hòa bình ngắn ngủi cho Yêu tộc. Dù sao con mắt của rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào nơi này. Trước giờ Thiên Cung luôn chú trọng lấy đức thu phục người, vẫn cần chút thể diện."
Đáng tiếc đối phương là Bạch Thường, nữ tử có mối hận lớn với Yêu tộc, người nhà của cô ta đều bị Yêu tộc giết hại, hận thù như thế sao khiến Bạch Thường có thể để ý đến mặt mũi của Thiên Cung đây.
Hàn Tử Kỳ vân vê góc áo có chút không biết làm sao, tựa như lúc còn nhỏ phạm sai lầm bị tiên sinh bắt được vậy.
"Lần này Thiên Cung mượn danh nghĩa yêu cầu Yêu tộc giao ra hung thủ giết người, nhưng thực ra đại quân đã xuất phát rồi."
Tiên sinh nhìn về phía xa, thản nhiên nói.
Hàn Tử Kỳ có chút nghi hoặc: "Nhưng mà bây giờ đại trận của tộc ta đã sửa gần hết, cho dù bọn chúng có ý định tấn công thì cũng không thể làm gì, đúng không?"
Tiên sinh nhìn Hàn Tử Kỳ, nhìn vào đôi mắt trong veo xanh lam kia, tiên sinh thở dài một hơi.
"Không phải con nuôi một đứa bé tên là Cam Đường à?"
Trái tim Hàn Tử Kỳ lệch một nhịp, sau đó gật đầu.
Suy nghĩ một chút, tiên sinh nói: "Nếu ta nói nó là nhân vật mấu chốt do Thiên Cung cài vào Yêu tộc để phá hư đại trận, con có tin không?"
"Không thể nào." Hàn Tử Kỳ sắc mặt thay đổi rõ rệt, đứa nhỏ đã sống chung mười năm đột nhiên trở thành gián điệp, ai có thể chấp nhận chuyện này chứ.
"Không thể nào, không thể nào, Tiểu Đường chỉ là một đứa trẻ bình thường, làm sao có thể là người do Thiên Cung phái tới được."
"Con đã từng hỏi ta đứa bé Cam Đường đó là chủng tộc gì. Khi đó ta không nói cho con biết, nhưng bây giờ ta có thể nói với con nó là Thiên Mộc tộc."
Thân thể Hàn Tử Kỳ chao đảo, sau đó ngồi xổm xuống.
Thiên Mộc tộc, chủng tộc đã bị Yêu tộc tiêu diệt cách đây rất lâu.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, thật không ngờ vẫn còn người Thiên Mộc tồn tại trên thế giới này.
Thiên Mộc tộc là đại sư trận pháp trời sinh, hơn nữa thể chất cực kỳ đặc biệt, có thể tùy ý đi qua lại trong đại trận, nếu Cam Đường thật sự là Thiên Mộc tộc, có lẽ thật sự có thể phá vỡ đại trận của Yêu tộc.
Nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên gặp Cam Đường, Hàn Tử Kỳ đã tin hơn phân nửa lời nói của tiên sinh.
Lần đầu tiên cô gặp Cam Đường là ở sâu trong rừng rậm lớn, lúc đó cô không để ý đến chi tiết, nhưng bây giờ nghĩ lại quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Một "người bình thường" như Cam Đường làm cách nào để vào sâu trong rừng rậm lớn được?
Cho dù không gặp yêu thú, nhưng hoàn cảnh khắc nghiệt đó cũng không cho phép một người bình thường bước vào rừng rậm lớn chứ đừng nói là vào sâu trong rừng.
Hàn Tử Kỳ hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu nhìn tiên sinh: "Tiên sinh, xin lỗi."
Tiên sinh nhẹ nhàng cười: "Đứa nhỏ ngốc, có cái gì mà xin lỗi chứ, chuyện chưa xảy ra, ta cũng sẽ không để nó xảy ra, đi thôi."
Tiên sinh nhẹ nhàng nắm tay Hàn Tử Kỳ bước ra cửa.
"Tiên sinh, chúng ta đi đâu?"
"Đi giết người."
"Giết ai?"
"Bạch Thường và Yêu Hậu."
"Chúng ta có thể đánh bại được bọn họ không?"
"Có thể."
Chẳng biết bầu trời đã có tuyết từ lúc nào, từng bông tuyết bồng bềnh rơi xuống.
Trong con hẻm yên tĩnh, hai người chậm rãi bước đi.
Những bông tuyết rơi trên tóc, trên vai và giữa lông mày của họ.
Hàn Tử Kỳ đột nhiên nở nụ cười, lúc đó tiên sinh đã mua một túi bánh gạo cho mình trong con hẻm nhỏ này.
Cho vào miệng rất giòn và thơm.
Hàn Tử Kỳ nhớ ông chủ là một gã rất béo béo lắm, cười đến nhìn không thấy mắt.
Hàn Tử Kỳ còn nhớ tới tiếng hét rung trời: "Quán chính tông Tuyết Quốc ngàn năm tuổi, ai đi ngang qua nhớ đừng bỏ qua."
Hàn Tử Kỳ thậm chí còn nhớ ông chủ béo đã chết khi vương thành bị phá một trăm năm trước, trên tay ông cầm một chiếc bánh gạo nhuốm máu.
"Tiên sinh, con muốn ăn bánh gạo."
"Để hôm khác đi, hôm nay mẹ không mang theo tiền."
Tiên sinh cười nhìn lên bầu trời, tuyết trên bầu trời bắt đầu dày lên.
Hàn Tử Kỳ đột nhiên rơi lệ đầy mặt, trên đời này không có người mẹ nào có thể nhìn thấy con mình chịu tủi thân cả.
...
Một đội quân cận vệ khoảng 10.000 người đang chặn hai người.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận