Tiêu Trần lắc đầu: "Một cái phân thân mà thôi, chân thân tôi cũng chỉ gặp qua một hai lần, cụ thể tôi cũng không biết ở nơi nào."
"Được rồi, cái này." Tiêu Trần nhảy đến trên đầu của người đá, vung vẩy hòn đá nhỏ trong tay, tiếp tục nói.
"Đây là Phong Linh thạch, sức mạnh của anh quá mạnh mẽ, có thể sẽ ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của đại đạo, phải phong ấn, không có ý kiến gì chứ?"
Thực lực của người đá này vô cùng tiếp cận cấp Đế, đại đạo sẽ không tùy ý để cậu ta làm loạn.
"Có thể." Người đá khẽ gật đầu, hắn ta cũng biết chuyện của bản thân.
Hắn ta không phải sinh linh của thời đại này, đại đạo không treo cổ hắn ta, đã là kết cục tốt nhất rồi.
Tiêu Trần cầm Phong Linh thạch trong tay, nhẹ nhàng vỗ vào trong thân thể của người đá.
Ngay sau đó tia sáng màu vàng nhức mắt dâng lên.
Thân thể to lớn của người đá không ngừng thu nhỏ lại, đến chừng ba thước thì mới ngừng lại.
Lưu Tô Minh Nguyệt ngậm ngón tay, nhảy lên trên đầu của Tiêu Trần, tò mò nhìn người đá sau khi thu nhỏ lại.
"Sơn Thần đại nhân, tiểu nhân tên là Mặc Nham." Người đá cung kính quỳ xuống lạy Lưu Tô Minh Nguyệt.
"Rồi rồi rồi, anh cũng đừng cả ngày cứ quỳ tới quỳ lui." Tiêu Trần không quá thích loại chuyện như vậy.
"Về sau hãy theo nhóc con này, nhân tiện cũng chỉ bảo nhóc tu hành thế nào." Nhìn Mạc Nham không chịu đứng lên, Tiêu Trần có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiêu Trần kéo tay Lưu Tô Minh Nguyệt đưa tới, kéo khuôn mặt của Lưu Tô Minh Nguyệt: "Nhanh để tiểu gia hỏa đó đứng lên đi!"
Lưu Tô Minh Nguyệt phồng má, dường như không phải biết mở miệng thế nào.
Suy nghĩ hồi lâu mới tới một câu, "Bình thân."
"Phốc..." Tiêu Trần suýt thì phun ra một búng máu: "Em học mấy thứ bậy bạ này ở đâu đó?"
"Trong ti vi!" Lưu Tô Minh Nguyệt hưng phấn giơ quả đấm nhỏ.
Ở trên địa cầu lúc xem truyền hình, thấy những hoàng đế kia mang dáng vẻ lão tử uy phong lẫm lẫm, Lưu Tô Minh Nguyệt rất hâm mộ, hiện tại rốt cuộc có cơ hội để thể hiện qua.
"Đứng lên đi." Tiêu Trần không thèm quản cái suy nghĩ chết tiệt này, tạo ra huyết dực bay về phương xa.
"Mau đi theo, khanh gia." Lưu Tô Minh Nguyệt làm bộ phất tay với Mặc Nham.
Mặc Nham rốt cục bò dậy, thận trọng đi theo phía sau Tiêu Trần.
"Công tử, có tâm sự sao?" Tử Thần đi theo bên cạnh Tiêu Trần, thấy tâm trạng của Tiêu Trần có vẻ không được tốt.
Tiêu Trần gật đầu: "Bây giờ đại đạo quá khoan dung, chuyện này quả thực không phải là chuyện gì tốt."
Chuyện của người đá lần này rất nằm ngoài dự đoán của Tiêu Trần, vốn tưởng rằng phải nói rất nhiều lời, đại đạo mới có thể bỏ qua cho Mặc Nham.
Ai biết, Tiêu Trần chỉ là tuỳ tiện nói hai câu, đại đạo đã đồng ý.
Hơn nữa Phong Linh thạch đại đạo cho, cũng không phong ấn toàn bộ sức mạnh của Mặc Nham, bây giờ Mặc Nham chí ít còn có thể sử dụng sức mạnh của Vô Chỉ Cảnh.
Nghe xong lời nói của Tiêu Trần, Tử Thần có chút không hiểu: "Cái này thì có vấn đề gì chứ?"
Tiêu Trần gật đầu: "Vấn đề lớn, nếu như không có tai nạn gì lớn, cô cảm thấy đại đạo sẽ rộng lượng với mấy tu sĩ đánh cắp thiên cơ như thế sao?"
Tử Thần dường như đã hiểu cái gì: "Ý của công tử là, đại đạo cố ý tăng cường sức mạnh của tu sĩ?"
"Ừm." Tiêu Trần gật đầu: "Xem ra cô nương kia, chắc là đoán ra được cái gì."
Tiêu Trần lại nghĩ tới Tiêu Trần thần tính, đại kiếp nạn nghìn năm sau được suy tính ra, có thể đúng như dự đoán của mình, hai chuyện này có liên quan gì đó.
"Nhanh chóng chữa trị kinh mạch, đại đạo xảy ra biến cố, tiền đồ chưa biết được!" Tiêu Trần nhẹ nhàng lắc đầu.
"Công tử, công tử." Lúc này, giọng của Trương Đại Pháo vang lên.
Nhan Tử Ninh vừa nhìn thấy Tiêu Trần, lập tức sửng sốt, cho đến khi Phượng Hà kéo tay áo của cô, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
"Thật sự không phải là một người?" Nhan Tử Ninh thật sự có chút không dám tin tưởng, trên đời tại sao có thể có hai người dáng dấp tương tự như vậy.
Phượng Hà nhẹ nhàng lắc đầu: "Ngoại trừ tướng mạo, những thứ khác đều khác nhau một trời một vực."
Nhan Tử Ninh có chút mất hứng thở dài, "Không biết khi nào có thể tái kiến hắn."
"Lão bản đây là tư xuân?" Phượng Hà vẻ mặt cười hỏi.
"Tôi xem nha đầu chết tiệt cô đang ngứa da." Nhan Tử Ninh tức giận trợn trắng mắt liếc Phượng Hà, bay về phía Tiêu Trần.
Tuy là tướng mạo của Nhan Tử Ninh so với Phượng Hà trẻ trung hơn rất nhiều, thế nhưng bàn về niên kỷ chân thực.
Nhan Tử Ninh lớn hơn Phượng Hà rất nhiều, ngay cả Phượng Hà lúc nhỏ, Nhan Tử Ninh còn ôm qua cô ta.
Lấy tướng mạo để suy đoán niên kỉ của người tu hành, là chuyện ngu xuẩn nhất.
"Công tử uy vũ, công tử khí phách." Vẻ mặt của Trương Đại Pháo hưng phấn mang theo một cái túi vải, đi tới bên cạnh Tiêu Trần.
Túi vải vừa mở ra, chính là cái đầu của Trần Cung chết không nhắm mắt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận