"Phi, thứ lão già không biết xấu hổ." Phượng Hà chửi gắt.
Thương thuyền tiếp tục tiến lên, gương mặt già nua kia liền treo ở phía sau thương thuyền, làm cho tâm người không yên.
Tiêu Trần quay đầu nhìn Tiếu Sương, cô nương này đang ngồi trên cái ghế trúc, chôn đầu giữa hai chân, thấy không rõ sắc mặt.
"Chỉ nói vậy thôi, đã xảy ra chuyện gì?" Tiêu Trần cười nói.
Tiếu Sương đột nhiên đưa tay ra, tiếp đó nắm tay từ từ mở, một chiếc chìa khoá rực rỡ tinh quang xuất hiện trong lòng bàn tay.
Trong chìa khoá trong suốt lại có bụi sao sáng tối chập chờn, thật sự là huyền diệu không gì sánh được.
Tiếu Sương ngẩng đầu, thời khắc này cô ta đã lệ rơi đầy mặt.
"Cho các người chìa khóa."
Nhìn chìa khoá rực rỡ tinh quang, đầu Phượng Hà có hơi đứng hình.
Tiêu Trần đi tới, nhẹ nhàng khép tay Tiếu Sương lại.
"Vật của cô, vậy sẽ là của cô, nhận lấy đi!"
Hai mắt Tiếu Sương đẫm lệ mông lung, trong ánh mắt tràn đầy không tin.
"Cậu có biết cái chìa khóa này có ý nghĩ như thế nào không?"
Tiêu Trần lắc đầu: "Ý nghĩa như thế nào tôi không biết, nhưng vì cái chìa khóa này mà hẳn không ít người chết nhỉ?"
Lời Tiêu Trần nói trực tiếp cắm vào trong lòng Tiếu Sương, cô ta không cầm được mà nước mắt trào ra.
Tiếu Sương ngơ ngác nhìn Tiêu Trần, lẩm bẩm nói: "Rất nhiều, ba, mẹ, em gái, anh trai, cậu, mợ nhỏ đều bởi vì cái chìa khóa này mà chết, chỉ còn lại có một mình tôi, một mình- "
Trên mặt của Tiếu Sương không ngừng hiện lên từng đạo hắc khí, đó là điềm báo nhập ma.
Tiêu Trần nhẹ nhàng vỗ lưng cô ta, đưa tay lau đi nước mắt của cô ta.
"Đừng khóc, đừng khóc, ngoan- "
Giọng Tiêu Trần giống như mang theo ma lực nào đó, làm cho lòng người an yên.
Hắc khí trên mặt Tiếu Sương dần dần biến mất.
"Hu hu" Quanh quẩn ở sát biên giới nhập ma, Tiếu Sương lại tỉnh hồn lại, ôm Tiêu Trần khóc lớn lên.
Khóc tê tâm liệt phế, Tiêu Trần cũng không nói chuyện gì, cứ như vậy nhẹ nhàng vỗ lưng Tiếu Sương.
Khóc rồi lại khóc, Tiếu Sương lại tựa vào trong lòng Tiêu Trần mà ngủ.
Nhìn Tiếu Sương ngủ say khuôn mặt, Phượng Hà ưu sầu.
"Tiểu tử kia, nếu không giao Tiếu Sương cô nương cho đông gia xử lý đi, đợi ở chỗ của cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra vấn đề."
Tiêu Trần lắc đầu: "Nếu tôi đã từng nói để cho cô ta đợi ở bên cạnh tôi, như vậy tôi sẽ nói được thì làm được."
"Nhưng- "
Tiêu Trần vung tay chặt đứt lời Phượng Hà, "Không có việc gì, sẽ không xảy ra vấn đề, ai dám tới chỗ tôi đây gây sự, tôi liền giết cho bọn hắn xem."
Tiếu Sương ngủ rất say, không biết đã qua bao lâu cô ta cũng chưa từng an tâm ngủ như thế.
Trong giấc mộng của Tiếu Sương, cô ta mơ thấy mình trở về nhà.
Ba mẹ nhận lấy bọc hành lý cho cô ta, anh trai quan tâm hỏi han cô ta ở bên ngoài có bị ăn hiếp hay không, bọn em trai em gái đòi quà, dì nhỏ càu nhàu công tử ca nhà nào, còn chưa giới thiệu cho mình, cậu vẫn trầm mặc ít nói như vậy, mợ ở một bên quở trách cậu-
Cả nhà trong mộng rất tốt, tốt đến biến thành một giấc mộng.
Đột nhiên thức dậy, đầu đầy mồ hôi.
Tiếu Sương bỗng nhiên ngồi dậy từ trên giường, bóng tối chung quanh làm cho cô ta hoảng sợ, khí cơ cuồng bạo từ trong thân thể cô ta điên cuồng dâng lên ầm ầm.
Cô ta rất sợ bóng tối, bởi vì cũng vào một đêm đen yên lặng nào đó, tất cả thân nhân bên người đều rời khỏi mình.
"Phụt- "
Một đốm lửa màu vàng trong trẻo lạnh lùng bốc lên, chiếu sáng căn phòng đen tối này.
"Dậy rồi à." Tiếng một người thiếu niên vang lên.
Giọng nói này kéo Tiếu Sương hoảng hốt về thực tế, mà chuyện xảy ra lúc trước về lại trong đầu.
"Không có rượu, uống chút trà tạm một chút đi!" Tiêu Trần đưa tới một ly nước trà bốc hơi nóng.
Giọng của Tiêu Trần làm cho tâm tình Tiếu Sương vốn bất an dần dần bình phục lại.
"Cảm cảm ơn." Tay Tiếu Sương có chút run rẩy, do dự nhận lấy nước trà trong tay Tiêu Trần.
"Không cần sợ, tôi đã nói để cho cô đợi ở bên cạnh tôi, sẽ không ai có thể mang cô đi."
Tiêu Trần nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Tiếu Sương, giống như một trưởng bối hiền hòa.
"Ai cũng không được." Tiêu Trần lại bỏ thêm một câu.
Nhiệt độ của nước trà làm cho Tiếu Sương hồi thần lại, thân thể lạnh như băng cũng dần ấm lên.
Cô ta chưa bao giờ phát hiện một ly trà có năng lực như thế, có thể yên ổn tim của mình nhanh như vậy.
Có lẽ điều có năng lực như vậy chính là người bên cạnh thì phải?
"Cảm ơn." Tiếu Sương nói tiếng cám ơn lần nữa, từ từ xuống giường, đi ra khỏi phòng trúc.
"Ngồi đi." Tiêu Trần theo đi ra bên ngoài, mình nằm thẳng cẳng trên ghế tre.
Tiêu Trần cũng không có hứng thú biết về quá khứ của Tiếu Sương quá lớn, kỳ thực coi như Tiếu Sương không nói, Tiêu Trần cũng có thể đoán mười mươi.
Dùng một câu nói có thể tổng kết, đó chính là một cái chìa khóa mang tới huyết án.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận